Đại Hãn lần này cho người đi mời Tất Bố đến trò chuyện. Còn Thụy Miên và Diễm Hạnh được đưa về lều trại. Trung Phi là nam nhân nên ở lại nghe.
Thụy Miên nài nỉ đại hãn cho ở lại để xem tra khảo Tất Bố. Dĩ nhiên là đại hãn không muốn tiểu công chúa của mình phải xem cảnh tra tấn máu me , nhưng khổ nỗi Thụy Miên cứ van xin nài nỉ , khóc lóc ỉ ôi đòi ở lại cho bằng được.
Đại Hãn hết cách , đau lòng không nhìn nổi đứa con gái mình nâng niu chiều chuộng rơi lệ trước mặt mình. Đại Hãn đành nhìn sang Diễm Hạnh mong cô có thể giúp ông. Diễm Hạnh nhìn thấy liền quay sang Thụy Miên.
" Thụy Miên , ở nước Sở ta biết làm một món bánh. Có lẽ muột sẽ rất thích ! "
" Bánh gì ? "
" có một lần ta đi dạo chơi ngoài kinh thành , ta có thấy một người làm bánh bí đỏ tẩm mè nhân đậu. "
" Vậy tỷ làm cho ta ăn đi ! "
" Vậy Miên Miên đi theo ta xuống bếp , ta sẽ làm cho muội ăn ! "
Thụy Miên chạy đến chỗ Đại Hãn.
" Con đi ăn bánh với Hạnh tỷ , chút nữa con sẽ quay lại thưa cha ! "
Đại Hãn chỉ cần thấy Thụy Miên chỉ rời đi đã rất vui. Sau khi thấy Diễm Hạnh và Thụy Miên đi khuất , đại hãn quay sang với Thịnh Long Đế.
" Thật ngại quá , chuyện nhà của tôi lại khiến Thịnh Long Đế chê cười rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-phu-nhan/2947021/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.