Tháng ba mưa gió, nơi nơi vẫn còn se se lạnh ẩm ướt, vài bông mai trắng đang nở trên bức tường đỏ cổ kính, ngẫu nhiên vài cành hé ra như muốn nghe ngóng cảnh tượng náo nhiệt trong hoa lâu gian của nhà thuỷ tạ.
"Tiểu thư, này...."
Nha hoàn ở một bên đều nhìn không được, đối phương là đích công tử của phủ Thừa tướng, Kim bảng văn trạng nguyên của Đại Ninh, thế nhưng bây giờ người ta đang đứng bên ngoài hứng mưa, đừng nói phủ Thừa tướng đắc tội không nổi, chỉ tính đến con đường công danh của hắn sau này một bước lên mây thì cũng không đủ sức trêu chọc vào.
Các nàng hai mặt nhìn nhau, sắc mặt thật không tốt. Nhưng có chuyện cũng không dám nhiều lời, dù sao vị cô nãi nãi tính tình ngang ngược hống hách, đắc tội với nàng cũng không thu được quả tốt để ăn, nghĩ đến đây, mấy tiểu cô nương áp xuống một chút tâm cơ ở trước mặt công tử phủ thừa tướng. Cũng chỉ có thể nhìn mà sốt ruột.
" Lắm miệng, chuyện của chủ tử muốn ngươi xen vào!" Đại nha hoàn thiếp thân gọi là Văn Đan mở miệng răn dạy một câu, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường đối với những người có dụng tâm khác này.
Một nữ tử lười biếng dựa vào ghế mềm của quý phi nhíu mày nhắm mắt không nói. Dung nhan kiều mị, mái tóc đen như bộc da trắng hơn tuyết, cho dù Văn Đan đi theo bên người hầu hạ nhiều năm lúc này cũng nhìn không nỡ nháy mắt.
Đây là đích tiểu thư Liễu Tuyển Khanh của phủ Thượng Thư, công tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-phu-nhan-vi-sao-vay/218869/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.