Tuyên Vũ năm thứ chín bắt đầu mùa đông, hoàng thất đông săn. Đông săn là truyền thống vương thất của vương triều Tuyên Vũ từ khi khai quốc tới nay, có ý giáo huấn tử tôn chớ quên gian khổ khai cương khoách thổ của tổ tông, ở thời kì thái bình cũng phải nghĩ đến ngày gian nguy, văn võ đều xem trọng. Săn bắn tràng ngay tại vùng ngoại thành kinh thành, mỗi lần hoàng thất cùng với đội danh dự văn võ bá quan đi qua, các dân chúng sẽ xếp hàng hai bên đường vui vẻ đưa tiễn. Đối bọn họ mà nói, đông săn mỗi bốn năm cử hành một lần quả thực chính là ngày hội long trọng. Các quý tộc bình thường ở trong thâm cung nội viện, hôm nay cũng sẽ ăn mặc rực rỡ nhận chúc mừng của dân chúng. Đối hoàng thất mà nói, này cũng quả thật là một cơ hội tốt để thân thiết với dân chúng. Vì tránh cho có người ám sát, Tề Vân Phi cũng không ngồi trong xe ngựa hoa lệ phi phàm kia giống như mọi người nghĩ, mà là dịch dung cùng Tần Khiếu… đi song song. Chuyện này trừ bỏ Tần Khiếu phụ trách hộ vệ, Tam Vương gia được Hoàng Thượng tín nhiệm, cùng với tùy thị thái giám Vương công công, không có người nào biết. Tuy rằng cưỡi con ngựa cao to, Tề Vân Phi giờ phút này cũng tướng mạo thường thường, so với Tần Khiếu uy phong lẫm lẫm bên cạnh, có thể nói không chút nào thu hút. Trái lại Tần Khiếu, thân mặc áo giáp tím sậm, giữa sóng mắt lưu chuyển nhìn ngó xung quanh, tư thế oai hùng hiên ngang. Mày kiếm phi tà nhập tấn, con ngươi đen thâm thúy, mũi cao thẳng, cằm kiên nghị, ngũ quan sẵn có toàn vẹn như đao khắc, làm cho các cô nương ven đường nhìn tim đập thình thịch trong lòng. “Khởi bẩm tướng quân, khu vực săn bắn đã đến. Các bộ nhân mã đã an trí thỏa đáng chỉ chờ Hoàng Thượng ra lệnh một tiếng, sẽ cử hành nghi thức tế săn.” “Ân, đã biết, ta đi xin chỉ thị Hoàng Thượng.” Tần Khiếu gật đầu, xoay người hướng xe ngựa ngự dụng đi đến, Tề Vân Phi ăn mặc thành Phó Thủ cũng thực tự nhiên đi theo. “Hoàng Thượng, hết thảy đã chuẩn bị sắp xếp, thỉnh Hoàng Thượng phát lệnh.” “Là Tần tướng quân a, Hoàng Thượng cho mời.” Vương công công vén một góc rèm lên, thỉnh hai người đi vào. “Công công, giúp trẫm thay quần áo.” Tề Vân Phi tiến vào bình phong, thay khôi giáp nhẹ nhàng dùng để săn bắn. Tần Khiếu không dám ở lâu, thối lui đến ngoài xe chờ. Bao năm qua đến đông săn, Hoàng Thượng bình thường chính là mang tính tượng trưng tham dự nghi thức hiến tế trước săn bắn, cũng ấn số lượng cùng chất lượng con mồi mà ban cho người dự thi. Cho nên đông săn cũng tựu thành cơ hội quan trọng cho võ tướng hoặc quý tộc bình thường được hoàng thất thưởng thức. Chủ tử chân chính có tuệ nhãn nhận biết anh hùng, cũng sẽ không để ý con mồi nhiều ít, nhưng thật ra vô cùng coi trọng tổ chức cùng năng lực phán đoán của mọi người trong cuộc thi, Binh Bộ Thị Lang Tào Thích chính là bị tiên đế liếc mắt một cái, từ một giáo đầu nho nhỏ đề bạt đi lên. Cho nên không ai đem đông săn bốn năm một lần coi là trò đùa, ai cũng đều xoa tay, muốn hảo hảo biểu hiện một phen. Nhất là lần này Hoàng Thượng tự mình lên sân khấu, nhất cử nhất động của mọi người đều muốn thu hết đáy mắt, ai cũng không dám chậm trễ. Săn bắn còn chưa bắt đầu, trong bãi đã là tràn ngập mùi thuốc súng. Không lâu sau, Tề Vân Phi đã mặc xong. Vương công công đem mành thu hồi, Tề Vân Phi vững vàng tiến đến hạ trường, đứng ở phía trên tế đàn trước toàn quân tướng sĩ, nhìn quét toàn trường, trong khoảnh khắc gần vạn nhân mã nín thở ngưng thần. Hảo một thanh niên đế vương! Chỉ thấy y một thân tơ vàng nhuyễn giáp, thắt lưng đeo long tuyền bảo kiếm, dáng người cao to cao ngất lại có khí thế ngàn quân, tiêu sái tuấn dật nói không nên lời. Tề Vân Phi dùng nội lực đem tế từ niệm đến vang dội, càng hiển lộ quyết đoán khí bạt núi sông. Mọi người ngẩng đầu nhìn lên vị tồn tại duy nhất giống như thiên thần buông xuống này, mặc kệ là vương công hậu duệ quý tộc hay là nguyên lão tam triều, ai cũng tâm trí hướng về, dập đầu quỳ lạy. Tề Vân Phi mười tuổi đăng cơ, cho tới bây giờ đã có mười ba năm cầm quyền. Cuộc đời của y cũng không cẩm y ngọc thực, thuận buồm xuôi gió như mọi người nghĩ. Y từng làm chất tử, lưu ly tha hương, nhân tiên đế cái băng mà hoàng hậu lại không có con nối dòng, mới có thể lấy thân phận con nuôi về nước. Y ở quốc nội không hề có căn cơ, mười ba năm qua nằm gai nếm mật, đuổi dần thế lực ngoại thích mất quyền lực, mới có thể tọa ổn long ỷ. Tần Khiếu quỳ một gối xuống ở phía sau Tề Vân Phi rốt cục hiểu được, vì cái gì biết rõ cùng Hoàng Thượng dây dưa không rõ đối hai người đều vô cùng nguy hiểm, nhưng lại chưa từng có ý niệm rút lui trong đầu. Hắn quý mến y, kính phục y. Tề Vân Phi cho tới bây giờ biết bản thân mình muốn chính là cái gì, không có gì mê võng. Đại trượng phu lập ngôn lập hành lập đức, được vị quân vương thế này ngưỡng mộ, còn có gì luyến tiếc nữa! “Trẫm tuyên bố, đông săn bắt đầu. Chúng ái khanh đương thân trước kì tốt, lấy kì ta Tuyên Vũ thần uy!” Úc —— các đội lĩnh mệnh, trong khoảnh khắc biến mất ở trong rừng rậm. “Tốt lắm, Tần tướng quân, chúng ta cũng xuất phát đi.” Nhảy lên tuấn mã, Tề Vân Phi cúi đầu nhìn Tần Khiếu mỉm cười. “Hô… Hô…” Vương thượng thư Phùng Thừa tướng dẫn một đại bang văn quản thở hổn hển dám đến ngăn cản. “Hoàng… Hoàng Thượng… Hộc hộc, khu vực săn bắn này phạm vi trăm dặm, cho dù có quân đội bắt tay, cũng khó đảm bảo không có sai sót, nếu có chút tặc tử bụng dạ khó lường…” Lo lắng của Thượng thư không phải không có lý. Chúng thần đều phụ họa. “Đúng vậy, đúng vậy, nói sau đao kiếm không có mắt, nếu có cái gì vạn nhất mà xảy ra chuyện không tốt. Hoàng Thượng vẫn nên cùng các tần phi đang xem cuộc chiến là tốt nhất.” “Hừ, quan văn chính là không phóng khoáng. Hoàng Thượng võ nghệ siêu quần, lại có thị vệ che chở, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Cẩn thận chặt chẽ như vậy, sao có thể thành được đại sự! Mọi người vội đến khí thế ngất trời, ngươi lại muốn Hoàng Thượng cùng một đám đàn bà ngồi một bên nhìn, rất mất hứng!” Tào Thích hỏa đại quát to. “Ngươi… Ngươi cái đồ quê mùa! Các nương nương tôn quý như thế, ngươi nhưng lại…” Vương Kiến Thuận tức giận đến phát run. “Tốt lắm tốt lắm, Tần tướng quân cùng tào thị lang đều có kinh nghiệm sa trường, bên người thị vệ lại là nam nhi tốt trăm dặm mới tìm được một, trẫm sẽ có chuyện gì chứ? Ha ha ha, các vị cứ im lặng đợi tin lành đi.” Nói xong, dẫn đầu ra sức đá vào bụng ngựa chạy như bay. “Đại nhân, Tần mỗ nhất định sẽ bảo hộ Hoàng Thượng chu toàn, đại nhân yên tâm.” Tần Khiếu nói xong cũng vội vàng mà đi, chỉ để lại Vương thượng thư muốn nói lại thôi, bất an không hiểu. “Ai —— chỉ mong là cựu thần nhiều lo lắng.” Hôm nay mí mắt phải nháy liên tục, đừng thực sự xảy ra chuyện gì mới tốt a… .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]