Tần tướng quân ngàn chén không say lúc này rượu như khổ tâm, cuối cùng phun đến choáng váng.
Mềm liệt ở trong lòng Tề Vân Phi, Tần Khiếu thở hổn hển. Rất khổ sở, tất cả mọi thứ đề xoay như chong chóng. Sàn nhà di chuyển, đỉnh di chuyển, ngay cả khuôn mặt nhìn hắn cũng di chuyển không ngừng. Giãy dụa đứng lên, không nghĩ bị đập vào ghế, lại ngã về cánh tay ấm áp.
Thở dài, Tề Vân Phi gọi chưởng quầy.
“Tần công tử say, hôm nay chúng ta ngủ lại đây, chuẩn bị một gian phòng lớn chút, ta sẽ chiếu cố hắn.”
“Công tử yên tâm, tiểu điếm nhất định chuẩn bị thỏa đáng.”
Đỡ Tần Khiếu nằm xuống trên giường, Tề Vân Phi đau lòng mớn trớn cái trán của hắn, hạ xuống một nụ hôn. Chợt đứng dậy cởi áo khoác dơ của hai người bỏ đi, dùng khăn mặt ấm áp sát người cho Tần Khiếu.
“Nước… Nước…” Cảm thấy thân mình sảng khoái không ít, Tần Khiếu tỉnh dậy từ trong mê man. Yết hầu sưng đau dị thường, mỗi một âm phát ra đều đau giống như đao cắt, không biết thanh âm thô dát của mình có làm cho người này nghe hiểu không, vì thế túm chặt lấy người y rất sợ y rời đi. “Nước… Nước…”
Tay bị Tần Khiếu nắm phát đau, tâm Tề Vân Phi lại nhảy nhót vui mừng. Hai người mười ngón đan chặt, một cái mềm trắng như ngọc, tinh tế thon dài, một cái khớp xương rõ ràng, ngăm đen thô ráp, lại giống như nước sữa hòa nhau, phù hợp không có một kẽ hở. Tề Vân Phi mỉm cười, Cúi đầu đem toàn bộ nước rót
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-phoi/197089/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.