Chương trước
Chương sau
Tí tách… Tí tách…
Tảng đá ướt sũng không ngừng chảy ra bọt nước, nhỏ trên da thịt cũng lạnh lẽo như thế. Lăng Sương rùng mình, mở mắt. Bốn vách tường u ám, ngày cả ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng bị cách trở ở bên ngoài, không gian chật chội như cái mồm mở to ra của cự thú, muốn nuốt sống người vào trong bụng.
Rất lạnh a… Còn hơn nghiêm sương khốc tuyết ở biên quan, mùa đông ở kinh thành âm hàn ẩm ướt, rót vào làn da, chui vào cốt tủy, làm người đông lạnh đến toàn thân. Co người sát thân thể, chỉ nghe được tiếng leng keng thanh thúy của dây xích buộc trên chân, giống tình cảnh y một đi không quay lại, vỡ nát, không hề ấm áp, làm tăng sầu não.
“Khiếu… Tần… Khiếu… Khụ khụ…” Y mất đi hắn, thật sự mất đi! Nước mắt nóng bỏng mãnh liệt rơi, khi rơi xuống đất, chẳng qua là sương hoa đông lại mà thôi. Dỡ búi tóc xuống, giữa mái tóc đen lại có một thanh chủy thủ nho nhỏ.
“Đây là huyền thiết sở chế, tên là Băng Phách, chém sắt như chém bùn, là phần thưởng cho chiến công của ta, ngươi cầm phòng thân, đừng để bị người khi dễ.”
Keng ––––
Hàn quang hiện ra, nhưng lại phản chiếu con ngươi kiên quyết có hơn phân nhu tình như nước.
Ôm chặt dao nhỏ gần sát ngực, giống như còn có thể cảm nhận được dư ôn của bàn tay người tặng. Cặp tay kia ấm áp đến mức nào a. Nó từng tay mình lau nước mắt, bón cơm, trị thương, chải đầu… Hết thảy hết thảy, còn tưởng rằng chính là vĩnh viễn, lại đều bị người kia đoạt đi rồi! Rất hận! Nhớ tới lúc bị ép ăn xuân dược ở trước mặt tần khiều cùng Tề Mặc Nhiên giao hợp, Lăng Sương lại bật khóc thành tiếng. Đó là lần đầu tiên của y a, thân thể ngay cả Tần Khiếu cũng chưa từng chạm qua lại mặc người chà đạp, y thế nhưng còn chủ động mở hai chân! Y đáng chết! Sao lại dễ dàng bị dược vật mê hoặc tâm trí như vậy? Hay là đúng như Tề Mặc Nhiên nói, bản thân trời sinh là dâm oa đãng phụ? Là y phụ Tần Khiếu! Chính là y không cam lòng! Bọn họ hiểu nhau gần nhau năm năm, thề non hẹn biển, vì cái gì, vì cái gì lúc đã khổ tận cam lai, lại muốn chia rẽ bọn họ!
Lưỡi dao sắc bén phá da đâm vào tận xương, nhưng Lăng Sương lại không hề thấy đau. Rất lạnh, rất lạnh! Van cầu ngươi, ‘Băng Phách’, đem ấm áp của chủ nhân ngươi truyền cho ta! Ta rất muốn gặp hắn! Rất muốn gặp hắn!
Thật sự là châm chọc, chủy thủ vốn hẳn là để đâm thủng yết hầu của Tề Vân Phi, hiện tại lại đang từ từ đi vào trong ngực của mình. Y không phải là đối thủ của Tề Vân Phi. Nam nhân cướp đi tâm của Tần Khiếu này, càng làm y bị đánh trở về nguyên hình: không có cha mẹ, không có huynh đệ, không ai yêu.
“Vì cái gì… Vì cái gì! Ngươi không phải vua của một nước sao! Ngươi không phải đã có hết thảy rồi sao! Vì cái gì còn muốn tranh với ta! Vì cái gì!”
“Bởi vì hắn vốn chính là của trẫm!”
“A!” Cửa lao mở rộng ra, trong tia nắng ban mai sáng ngời, Tề Vân Phi mặc một thân minh hoàng xuất hiện, so với thái dương còn chói mắt vạn phần, tổn thương hoàn toàn đôi mắt đã lâu chưa nhìn thấy ánh sáng.
“Ngươi nói bậy! Hắn không thuộc về bất cứ ai cả!” Cho dù không thấy rõ đế vương cao cao tại thượng trước mặt, nhưng Lăng Sương cũng bị quyết đoán cường đại áp chế không thể nhúc nhích.
“Không, hắn là của trẫm, mà trẫm, cũng thuộc về hắn. Kể từ lúc trẫm thân là chất tử, liền đã định hắn sẽ yêu trẫm, mà ngươi, chẳng qua là thế thân của trẫm mà thôi!” Đối với địch nhân, y cũng không hiểu thế nào là nương tay, Lăng Sương, ngươi vẫn nên chết tâm đi.
“Ngươi nói bậy! Nói bậy! Ôn nhu của hắn, bao dung của hắn, làm sao loại người chỉ biết đùa bỡn quyền mưu như ngươi xứng đáng có được!”
Tề Vân Phi tức sùi bọt mép, nâng tay đã nghĩ hạ xuống, nhưng thấy Lăng Sương cả người là huyết, áo rách quần manh, cuối cũng vẫn nhịn xuống. Trận chiến này đến tột cùng ai đúng ai sai? Bọn họ chẳng qua là muốn lưu lại chân ái, mà sự thật chỉ có một Tần Khiếu. Chưa bao giờ Tề Vân Phi cảm thấy may mắn khi trong tay mình nắm giữ quyền lợi như bây giờ: một đế vương, cho dù không lưu được tâm người ta, cũng có thể lưu lại thân người ta.
Nhớ tới đệ đệ những ngày gần đây tự bạo tự khí, như một xác chết, trong lòng Tề Vân Phi mềm nhũn, cởi áo choàng nghĩ muốn phủ thêm cho Lăng Sương.
“Đừng tới đây!” Rút chủy thủ trong ngực chỉ về hướng Tề Vân Phi, con ngươi bị máu tươi nhiễm hồng mang đầy oán hận.
“Cho dù là chết… Khụ khụ… Ta cũng sẽ không buông tha ngươi!”
Ra sức nhằm về phía Tề Vân Phi, lại ngã vào ôm ấp quen thuộc.
“Ngươi… Muốn chết như thế sao!”
“Mặc Nhiên? Mặc Nhiên! Không ––––”
“Người tới a –––– mau truyền ngự y!”
Một ngụm lại một ngụm nôn ra máu, rút chủy thủ ra, rốt cuộc Tề Mặc Nhiên không chống đỡ được ngã vào trong lòng Lăng Sương.
“Vì cái gì… Ô ô… Vì cái gì… Ngươi không phải võ công cái thế sao, sao lại không đỡ được đao kia?”
“Đứa ngốc… Lừa gạt ngươi… Nôn, khụ khụ…” Cố hết sức xoa huyết lệ hỗn tạp trên khuôn mặt, hơi thở Tề Mặc Nhiên hỗn loạn, cố hết sức cười “Hô, hô… Nói cho ta biết… Hô… Nếu ta chết, ngươi sẽ… Sẽ không chết… Không được, khụ khụ…”
“Không! Sẽ không! Ngươi đừng chết! Không cho phép ngươi chết! Ngươi đã nói, cho dù trên đời này không còn ai muốn ta, ngươi cũng sẽ hảo hảo yêu ta đau ta sủng ta! Ngươi đã nói! Ngươi đã nói! Ô… Không cho phép đổi ý! Không cho phép ngươi chết! “Gắt gao ôm chặt Tề Mặc Nhiên đã ngất đi, Lăng Sương hoàn toàn tan vỡ, khóc đến thương tâm muốn chết.
Y chịu đủ rồi! Ông trời a! Đừng tiếp tục cướp đi Mặc Nhiên bên cạnh y nữa! Y không muốn mất gã! Y không muốn mất gã! Không muốn a ––––
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.