Vui sướng mới vừa rồi trong khoảnh khắc tan thành mây khói, Tề Vân Phi nắm tay đặt lên ngực, không nghĩ tới cảm giác hít thở không thông ngược lại càng ngày càng mãnh liệt.
“Không… Không được nhắc đến hai chữ Lăng Sương! Hô… Hô…” Từng ngụm từng ngụm thở dốc, trong đầu y trống rỗng.
“Vân Phi! Vân Phi! Ngươi xảy ra chuyện gì? Đừng dọa ta!” Đặt Tề Vân Phi lên mặt đất, Tần Khiếu cởi bỏ cổ áo cho y, làm cho y hô hấp thông thuận. Đưa tay bắt mạch, trong lòng Tần Khiếu hoảng loạn! Một chút: không tốt, khí huyết nghịch lưu, mạch yếu như tơ nhện, chẳng lẽ là di chứng của lần tẩu hỏa nhập ma trước?
“Người tới! Mau! Mau truyền thái y!” Kêu gọi hạ nhân đi thỉnh thái y, Tần Khiếu cúi đầu, chỉ thấy Tề Vân Phi đang trắng bệch mặt liều mạng lắc đầu.
“Vô dụng… Hô, hô… Bệnh cũ… Hô, khụ khụ… Lạnh quá…” Bỏ hai tay Tần Khiếu ra, Tề Vân Phi nghiêng người.
“Không… Cần ngươi lo lắng, ngươi cút…” Hơi thở thở ra đã lạnh như băng, Tề Vân Phi ôm chặt thân thể, ánh mắt cũng không thành thật truy đuổi Tần Khiếu đang xoay người đi gọi người.
Hỗn đản! Nhìn qua… Lạnh quá… Lạnh quá… Cứu cứu ta… Cố gắng chống đỡ mi mắt, Tề Vân Phi giống như lại nhớ tới mùa đông ở Gia Hữu năm đó, bị vứt bỏ lẻ loi trong núi hoang rơi đầy tuyết trắng. Đại tuyết như lông ngỗng đầy trời lả tả rơi xuống, phủ lên trên người y, phát ra tiếng sát sát rất nhỏ.
Chậm rãi nhắm hai mắt lại, y thế nhưng kinh ngạc phát hiện tứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-phoi/1353279/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.