Tề Vân Phi đi rồi, Tề Mặc Nhiên nghiêng ngả lảo đảo đi đến trước bàn, một tay gạt hết những thứ trên bàn xuống. Mực nước đen đặc lưu lại dấu vết loang lổ trên mặt đất, mà nghiên mực do thanh ngọc chế thành đã sớm tan xương nát thịt.
Cốc cốc… Quản gia gõ cửa “Vương gia, khách nhân đi rồi sao? Ta đã mời Lăng đại nhân tới…”
“Để cho y cút! Ta không nghĩ thấy y!” Lại là một loạt tiếng loảng xoảng của dụng cụ bị ném vỡ, lão quản gia co rúm lại lùi ra phía sau mấy bước, khó xử nhìn Lăng Sương “Lăng đại nhân, xin lỗi, ngươi xem ta vội vàng mời ngươi đến…”
“Ta đến đây đi.” Khuyên quản gia đi rồi, Lăng Sương đẩy cửa bước vào, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy Tề Mặc Nhiên.
“Xảy ra chuyện gì ? Có chuyện gì phiền lòng mà không thể nói với ta?”
“Sương nhi, lúc trước ta bắt buộc ngươi, ngươi còn hận ta không?” Cầm tay Lăng Sương làm cho mười ngón tay hai người đan vào nhau, trong lòng Tề Mặc Nhiên ngũ vị tạp trần. Cùng Lăng Sương đối diện, ánh mắt ôn nhuận đã không còn tồn tại nữa, thủ nhi đại chi chính là loại quang hoa kỳ dị nói không rõ. Trong nháy mắt, Lăng Sương rùng mình: quả nhiên là huyết mạch tương liên, ánh mắt này quả thực cùng Tề Vân Phi không hề khác biệt!
“Cái này… Sao có thể chứ…” Lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng áp chế bối rối dưới đáy lòng, Lăng Sương ngầm dùng sức, muốn tránh khỏi bàn tay của Tề Mặc Nhiên. Nào biết gã vẫn như cũ không chịu thuận theo, nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-phoi/1353275/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.