Liễu Tích Âm trong ấn tượng của Hồ Thanh làm một cô nương lương thiện nhưng hơi yếu đuối, không lọt vào mắt lắm, làm việc gì cũng cẩn thận, thường bị Diệp Chiêu xấu xa trêu đến phát khóc. Nhưng lúc cuộc chiến ở Mạc Bắc gian nan nhất, cô ta lại đứng lên, ở hậu phương động viên thiên kim phu nhân trong khuê các sẵn sàng quyên góp tiền, còn bán không ít đồ nữ trang của mình, chuẩn bị lương thảo cho quân đội, để lại ấn tượng mạnh cho anh ta. Vì thế anh ta cũng không tin Liễu Tích Âm có thể làm những việc hãm hại người khác lắm. Chỉ thấy tiểu cô nương bị “anh họ” lừa quá lâu rồi, làm loạn lên, để cô ta trút giận xong là ổn thôi.
Hơn nữa anh ta cũng thấy vui thích với việc nhảy nhót lung tung trong phủ Nam Bình Quận Vương.
Nhưng lấy thân thể Hạ Ngọc Cẩn ra để làm loạn lên, thì cũng hơi có phần quá đáng.
Sự việc đã phát triển đến ra ngoài dự kiến, đã mất đi sự khống chế, bên trong có thể có vấn đề.
Vì thế Hồ Thanh đối mặt với ánh mắt căm ghét của Hạ Ngọc Cẩn, bước vào hỏi thăm.
Hạ Ngọc Cẩn đang mải trêu đùa với Diệp Chiêu: “Ta muốn ăn táo”
Diệp Chiêu lập tức sai thuộc hạ xuống phố tìm táo chín.
Cậu ta nói: “Gọt vỏ”
Diệp Chiêu lập tức cầm dao lên.
Cậu ta nói: “Bổ ra”
Diệp Chiêu không nói gì ra tìm cái rìu bổ trên bàn.
Cậu ta nói: “Này”
Diệp Chiêu lập tức bưng bát vàng thìa bạc tới, ngồi bên cạnh đút từng miếng cho cậu ta.
Hạ Ngọc Cẩn vẫn chưa ăn xong, nghe thấy Hồ Thanh đến, nhớ lại sự việc bị lừa lần trước, đập xuống giường hét to nói: “Đuổi đi!”.
Diệp Chiêu đích thân đi mời Hồ Thanh vào.
Hồ Thanh ngắm nghía những bức cổ họa, lại còn bắt mạch cho Hạ Ngọc Cẩn đang mặt mày khó chịu, thấy cũng coi là ổn rồi. Sau đó đi lại một vòng trong phòng, phát hiện ra ở đầu giường có chậu mạn hoa đang nở hoa khoe sắc. Đó là loại hoa hiếm thấy ở vùng Mạc Bắc, người nhà phú quý nếu ngủ không được, cũng tìm hai bông để trên đầu giường, mượn hương thơm để dễ ngủ. Tuy dùng nhiều không tốt lắm, nhưng chắc là không đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng hoặc khiến người khác hôn mê.
Diệp Chiêu mong ngóng hỏi: “Anh cũng coi là một quân y không chuyên, nhìn ra cái gì không?”.
Hồ Thanh bỏ mặc Hạ Ngọc Cẩn: “Ờ, nhìn ra cậu ta bị cô nuôi cho béo lên nhiều”.
Hạ Ngọc Cẩn chán nản làu bàu: “Đã nói là tôi không sao rồi, ngày nào cũng cấm này cấm nọ, không có bệnh bị cấm cũng thành bệnh…”.
Diệp Chiêu an ủi cậu ta một chút, lo lắng nói: “Nếu không sao, thì đang bình thường sao bỗng dưng lại ngất ra thế?”.
Hạ Ngọc Cẩn dứt khoát nói: “Chắc chắn là bị cô làm tức ngất rồi!”.
Mọi người thấy cái cách nói năng lung tung của cậu ta không thể chấp nhận được.
Hồ Thanh hỏi lại cẩn thận một lần nữa những tình tiết xảy ra và thói quen ăn uống gần đây trước khi cậu ta bị ngất, cuối cùng đưa ra kết luận: “Chắc là cậu ta cơ thể vốn yếu, không chịu được sự thao luyện võ nghệ của tướng quân, lao lực quá độ, bỗng nhiên phát tác. Bồi dưỡng một thời gian là khỏi thôi, tướng quân cũng đừng cấm cậu ta ở trong nhà làm gì, hoạt động một chút thì tốt hơn. Ngoài ra, mạn hoa đầu giường tốt nhất không nên dùng, nếu dùng quen rồi, sau này bỏ đi, rất khó ngủ được”.
Diệp Chiêu đáp lại một tiếng, thấy mặt Hạ Ngọc Cẩn khó chịu bèn vội tiễn quân sư ra cửa.
Sau khi Hồ Thanh ra cửa, bỗng nhiên quay người, hỏi: “Tích Âm cô nương gần đây đang làm gì?”.
Diệp Chiêu nghĩ nghĩ: “Cô ấy lần trước không cẩn thận đốt mất chiếc áo cưới. Tâm trạng không tốt, chỉ ngồi trong phòng thêu thùa. Thỉnh thoảng cũng tới đây thăm, đứng ở bên ngoài vườn hoa hỏi thăm một chút, mang điểm tâm đến cho mọi người”. Nhớ tới sự ân cần của em họ, cô ấy rất thích, trên mặt cũng mỉm cười.
Hồ Thanh dặn dò: “Đồ ăn do Tích Âm cô nương mang tới đừng cho Quận Vương ăn”.
Diệp Chiêu cau mày, không hiểu hỏi: “Tại sao chứ?”.
Hồ Thanh biết cô ấy đối với người ngoài nghiêm khắc, nhưng đối với người thân bạn bè lại vô cùng bảo vệ, chưa bao giờ từng nghi ngờ. Tích Âm lại là người cô ấy càng tin tưởng, nếu không có chứng cứ thì không thể chỉ vào cô ta mà nói có vấn đề, nhỡ đoán sai thì không dễ giải thích, vì thế do dự một lúc, cười nói: “Cơ thể cậu ta vốn dĩ đã không tốt, còn ăn nhiều đồ ngọt như thế, nếu trở thành tên béo hay hỏng răng, thì càng yếu hơn đấy”.
Diệp Chiêu vốn dĩ thấy con báo trắng mà tròn một chút thì càng đáng yêu, đang định cố gắng vỗ béo lên, nghe thấy anh ta nói thế, cũng có chút do dự.
Hồ Thanh chớp thời cơ tiếp tục lấn tới: “Em gái cô là khách, lại vừa đốt mất chiếc áo, đang phải gấp rút may lại, làm sao ngày nào cũng bắt cô ấy làm việc của bọn hầu hạ được? Cho dù có làm, thì cũng bảo cô ấy chỉ đạo a hoàn nhà cô động tay, đừng để người ngoài nói Nam Bình Quận Vương phủ đến một người nấu bếp cũng không nuôi được, lại còn để khách đích thân động tay vào”.
“Nói cũng đúng” Diệp Chiêu cũng dặn dò: “Lần trước việc tôi nói với anh cũng phải để ý, thay tôi nghe ngóng xem có công tử nhà nào tài mạo song toàn mà chưa kết hôn không”.
“Ờ ờ ờ…” Hồ Thanh đồng ý bừa, trong đầu thoáng nghĩ, gần đây tuy Mạc Bắc chiến tranh liên miên, nữ nhiều nam ít, nhưng Liễu Tích Âm nghiêng nước nghiêng thành, tài hoa xuất chúng, khéo tay thông minh, tuy bảy tám tuổi đã từng mắc sai lầm, nhưng nhìn vào thân phận trẻ con không biết gì, sau này tuân theo quy tắc, chắc là cũng phai nhạt dần đi chứ. Hơn nữa Liễu gia nề nếp đoan chính, cũng không phải là gia đình có quyền có thế, bán con gái đi mà cầu danh. Sao đến giờ mà ở quê không tìm được một đối tượng tốt môn đăng hộ đối chứ? Phải đưa đến kinh thành tìm? Nói không chừng Liễu tướng quân đã giấu giếm cái gì đó cho cháu gái mình.
Anh ta lập tức về phủ viết ngay một bức thư, sai người phi ngựa đưa đến Mạc Bắc, điều tra sự việc về Liễu Tích Âm.
Hơn một tháng sau, là ngày mùng năm tháng năm, mùa hạ.
Bầu trời âm u từ lâu lắm rồi hôm nay mới sáng lên một chút, mưa cũng có vẻ tạnh.
Những cô gái tay trong tay bước ra ngoài, trang điểm như các loại hoa thi nhau khoe sắc, cầm lấy quạt, đem theo một miếng áo mưa mỏng, bước trên nền đất đầy hoa rơi. Vẻ đẹp yêu kiều của mùa xuân đã được khoác lên một chiếc áo mùa hạ mưa tạnh trời quang vô cùng ấn tượng. Những người con trai anh tuấn và bọn ăn chơi chưa thành thân, cũng khoác lên những bộ quần áo đẹp đẽ, túm năm tụm ba ra ngoài, tay cầm quạt gấp, ở đầu thuyền ngâm thơ ca hát, với ý ngôn đàm xuất chúng, khí chất nho nhã, để thu hút ánh nhìn của những cô gái. Còn những đôi nam nữ đã thành thân, hoặc ngồi trên thuyền hoa thuyền rồng ở giữa hồ ngắm cảnh, hoặc ngồi ở những quán trà gần đó uống trà nghỉ ngơi. Những quý nhân quan viên thì lại tập trung trên đám cỏ lấy bạt vây lại bên hồ, vừa thưởng thức mùa hạ, vừa xem chàng trai hay cô gái nào hợp với con trai hay cho họ hàng ruột nhà mình.
Hạ Ngọc Cẩn bị vợ và mẹ liên kết nhốt ở trong nhà, đang chán nản đến không chịu được, làm sao có thể để lỡ việc vui như thế? Bèn làm ầm ĩ lên nhất định đòi đi. Diệp Chiêu thấy cơ thể cậu ta đã có những chuyển biến tốt, mời Mạnh thái y tới xem thử. Mạnh thái y cũng nói là chỉ cần bồi bổ ít nữa là không việc gì. Vì thế nên cũng nhẹ nhõm phần nào, đưa cậu ta và bạn bè ra bờ sông du ngoạn, tiện thể đưa Liễu Tích Âm đi, để phu nhân và các công tử nhìn rõ, tiện sau này nói chuyện thành thân.
Hai bờ xanh mướt, bên bờ lại có không ít đầm sen. Những chiếc lá sen xanh tơ đang ngậm những giọt sương, màu hồng thơm mát của những nụ hoa, thật là một cảnh đẹp cho việc vào hạ. Trên đường gặp rất nhiều người quen, Diệp Chiêu bị Quảng Bình Quận chủ của Ninh Vương Gia và mấy chị em kéo lại, bị bắt đáp ứng trí tò mò của bọn họ, kể vài chuyện vụ lúc hành quân đánh trận ở Mạc Bắc.
Quảng Bình Quận Vương ngưỡng mộ nói: “Diệp tướng quân, nghe nói Thu tướng quân một lần có thể giết trăm người, còn người thì sao? Đã từng giết bao nhiêu người rồi”.
“Chưa từng đếm bao giờ”. Diệp Chiêu nghĩ khá lâu, lắc đầu nói: “Cũng không muốn đếm”.
Huệ Mãn huyện chủ cười nói: “Tướng quân một lần đã từng giết vạn người, Thu tướng quân làm sao so sánh được chứ?”.
Ninh Bình Quận chủ châm chọc nói: “Giết người không tốt”.
Diệp Chiêu giải thích: “Lúc đó đã không có lương thực, binh sĩ đều ăn không no, thì không thể nuôi tù binh được. Hơn nữa người Man Kim xảo quyệt, không giữ chữ tín, đối với tù binh Đại Tần từ xưa đến giờ đều giết không phải nói nhiều. Nếu tôi thả hổ về núi, những tên tù binh này lại quay về gia nhập vào đội quân, lại tiếp tục rơi vào cuộc chiến”.
Ninh Bình Quận chủ nói: “Làm người rốt cuộc phải tích đức, phải để con đường sống. Hoàng phu tử nhà tôi nói, dân tộc Man tuy thiếu giáo dưỡng, nhưng cũng có không ít người được lễ nghĩa giáo hòa, sao có thể giết hết như thế, là tướng quân tàn nhẫn quá độ rồi”.
Diệp Chiêu nghe thế chỉ cười, nhưng mấy cô nương xung quanh đều đỏ mặt lên.
“Phu tử nhà ngươi nói thật đúng quá, không thẹn là chính nhân quân tử trung hậu liêm sỉ có thừa”. Hạ Ngọc Cẩn cổ vũ tán dương nói: “Lần sau hai quân đánh nhau, chúng ta tìm vài nghìn người văn thơ tới. Cũng đứng trước đội quân cao giọng đọc sách thánh hiền, giáo hóa đám người Man đó, khiến bọn họ biết sỉ biến thẹn, nhận thức được mình làm không đúng. Sau đó từ bỏ vũ khí, ra lệnh lui quân, từ đó biên giới hai nước mãi mãi hòa bình”.
Mọi người đều bị cậu ta trêu liền cười vang vui vẻ.
Ninh Bình Quận chủ ngượng đến đỏ mặt lên, đẩy cậu ta, tùy hứng nói: “Đường ca quá vớ vẩn, mau đi đi! Chúng em không chơi với anh nữa”.
Tiểu nhân không tranh cãi với phụ nữ.
Hạ Ngọc Cẩn thấy đường muội sắp tức giận, vội vàng hỉ hả chạy đi, chào hỏi bọn ăn chơi mà cậu ta biết đang đứng bên sông và trên thuyền hoa, tiện thể nghiên cứu dung mạo và thân hình các cô nương đi qua đường năm nay, bình luận xem người nào đẹp nhất? Tuy vậy tất là đều không thể so được với Tích Âm đang đứng bên cạnh cây dương liễu. Cô ta mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, mặt mũi xinh đẹp, trong các động tác cử chỉ, hình như thâu tóm được phong thái của trăm hoa vậy. Đáng tiếc là trời sáng ban ngày, trước mặt mọi người, không dám phóng túng quá độ. Sốt ruột đến nỗi mấy anh chàng vò đầu bứt tai, chần chừ cân nhắc xem làm sao bước lên trước mở lời, hoặc là bảo mẹ đến Nam Bình Quận Vương phủ để đề xuất hôn sự.
“Phong cảnh mùa hạ thật vô cùng đẹp”. Hạ Ngọc Cẩn nhìn ngắm những bộ ngực và những chiếc váy mỏng của mấy người đẹp, cảm khái vô cùng, mơ màng hồi lâu, chuẩn bị làm một bài thơ để cùng thưởng thức với anh em. Vừa nghĩ ra phần mở đầu, bỗng nhiên đầu gối có cảm giác tê nhức từng trận, nhanh chóng lan rộng, đôi chân hình như không phải của mình nữa, cả người không điều khiển nổi, ngã cắm đầu xuống sông.
“Quận Vương cẩn thận!”. Giọng con gái lo lắng vọng lại từ bên cạnh.
Có một cánh tay đẹp đẽ nhỏ nhắn, nắm chặt lấy tay cậu ta nhưng vì sức lực không đủ, bị kéo xuống cùng rơi xuống nước. Nước sông lạnh lẽo cùng sộc vào mồm mũi, làm mất hết tất cả không khí trước ngực, nhiều lần bị ngập lên tận đầu.
Hạ Ngọc Cẩn chân tay lại sử dụng được, cứ chăm chăm kéo giữ người bên cạnh, sợ hãi vùng vẫy.
“Cứu với…”.
“Tướng quân! Quận Vương và tiểu thư rơi xuống nước rồi!”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]