Động tĩnh bọn lưu manh gây ra không nhỏ, làm mấy người khác xung quanh quán rượu đều nhìn lại, nước bọt của những con sói háo sắc càng ngày càng nhiều.
Hạ Ngọc Cẩn thấy tình thế không hay, dừng việc suy nghĩ lung tung lại, lập tức bảo Dế Mèn đi tìm cái kiệu nhỏ, nhét cả Liễu Tích Âm và a hoàn vào trong, bảo bọn họ nhanh chóng về phủ, tránh nảy sinh thị phi.
Liễu Tích Âm nhẹ nhàng cúi người, lau đi nước mắt nơi khóe mắt, nhẹ nhàng lên kiệu. Lúc tấm màn che hạ xuống, lại liếc Hạ Ngọc Cẩn một cách đầy tình cảm, khóe miệng nở ra một nụ cười nửa có nửa không, nụ cười khiến trái tim người khác chao đảo.
Hạ Ngọc Cẩn ngơ ngẩn một chút, toàn thân lại không biết tại sao lại run run trong gió lạnh.
Bọn ăn chơi đều là cao thủ tình trường, ánh mắt đưa tình của người đẹp làm sao có thể qua mắt họ được?
Bọn họ túm lấy Hạ Ngọc Cẩn, kéo về quán rượu, cùng hùa vào nhau nói.
“Quận Vương gia, người là người có vợ rồi, còn người anh em tôi vẫn chưa có vợ đây!”.
“Cậu là đồ anh rể khốn nạn, trừ phi muốn cậy ở gần để có được người đẹp?! Thật là hạ lưu vô sỉ!”.
“Diệp tướng quân liệu gả em họ của cô ấy cho anh làm thiếp sao? Cẩn thận không cầm dao đuổi anh qua chín con phố đấy!”.
“Xời! Gì mà chín con phố? Cậu ta còn chưa ra khỏi phòng đã bị tóm lại rồi”.
“Trong nhà có hổ mẹ là đừng nghĩ tới thiếp phòng rồi, cho dù thiếp phòng có đẹp thế nào đi nữa cũng không được”.
“Đúng thế, anh ngoan ngoãn ở nhà chăm vợ dạy con là được rồi”.
Nam nhi che mặt chịu thiệt, Hạ Ngọc Cẩn tức khí phản bác: “Vợ tôi mọi việc đều nghe tôi hết, đừng nói là lấy một người thiếp, cho dù lấy bốn năm người thiếp, cô ấy cũng hiền hậu mà lo toan hết”.
Cháu của Từ Trung lang hỏi: “Cô ấy lấy thiếp cho anh?”.
Hạ Ngọc Cẩn nói: “Cái này… cái này sau hẵng nói đến đi”.
Cháu của Từ Trung lang cười nói: “Không lúc nào bằng hiện tại, anh về nói với cô ấy, muốn lấy em họ cô ấy làm thiếp là được rồi”.
Con trai của Trương Thị lang xúi bẩy: “Với xuất thân là Quận Vương của anh, thiếp phòng lấy về trong nhà cộng thêm thông phòng mới có ba người, đã là ít nhất rồi. Những người vợ bình thường khi về nhà chồng, để biểu thị sự hiền hậu, đều mang theo bốn nha đầu cùng về nhà chồng, bây giờ cứ tính là lấy em họ cô ấy làm thiếp, thì cũng coi như là việc đã xong. Dù sao với thân phận của Liễu cô nương cũng coi là có gia thế, là một mỹ nhân tuyệt sắc khó có, tính tình xem ra cũng hiếu thuận đáng quý, càng khó hơn là đã có ý với anh, không thấy đáng tiếc thế sao?”.
Hạ Ngọc Cẩn tức giận nói: “Một đám đến chết cũng không cần thể diện, sao lại nghĩ vô sỉ như thế?! Vợ tôi nói, em họ cô ấy muốn tìm một gia đình tử tế để làm vợ, một cô nương tốt như thế, làm sao có thể phá hoại được?”.
Thứ tử của Thường Thái phó nói: “Tình cảm chị em họ thật tốt, anh lấy cô ấy làm sao coi là phá hoại được chứ?”.
“Thôi vậy, mở miệng là vợ tôi nói, khép miệng cũng là vợ tôi nói” Tên béo họ Trần hơi chua cay nói: “Mồm thì nói hay lắm, nhưng trong lòng lại không dám hả? Không sao, sợ vợ cũng chẳng có gì mất thể diện lắm, chúng tôi lại không phải không được chỗ khó của anh”.
Hạ Ngọc Cẩn thấy thể diện của mình sắp bị giẫm nát, đập bàn hét lớn: “Ai sợ vợ!”.
Thứ tử của Thường Thái phó cười lớn nói: “Anh không sợ, sao lại không dám tìm tướng quân để đòi chứ? Qua lần này thì chẳng còn gì để nói nữa”.
“Cái này… cái này…” Đối với ý tốt của một mỹ nhân tuyệt sắc như thế, Hạ Ngọc Cẩn lại không phải Liễu Hạ Huệ, sao lại hoàn toàn không động lòng được chứ? Nhưng trong lòng cậu ta cũng có phần lo lắng không yên. Giống như bên cạnh tổ chim có ẩn chứa một con rắn độc, cửa hang chuột đang mở sẵn chờ một con mèo gian ác vậy. Cứ cho là không nhìn thấy nguy hiểm, cũng có thể cảm thấy sự ớn lạnh ở chân lông. Cái trực giác của những con vật nhỏ đã giúp cậu ta tránh được vài lần nguy hiểm. Nhưng lần này, bản thân cậu ta nghĩ mãi cũng không hiểu, cái cảm giác nguy hiểm này tại sao lại xuất hiện từ một người con gái lương thiện xinh đẹp như thế chứ? Trừ phi, là vì đối phương xinh đẹp quá nên không an toàn? Cậu ta xét đoán rất lâu, cho đến khi mấy người bên cạnh trêu đùa vài câu, mới lắp ba lắp bắp nói lý do: “Tôi và Diệp Chiêu mới lấy nhau không lâu, dù sao thì cũng phải nể mặt cô ấy trước. Cho dù có muốn lấy thiếp gì đó thì cũng là việc của hai năm nữa. Lần trước Diệp Chiêu cũng nói hai người thông phòng tốt xấu gì cũng hầu hạ bao nhiêu năm như thế, đợi một thời gian nữa cho họ một danh phận chính thức. Ba người thiếp phòng là không ít rồi, muốn đổi cũng phải đợi bọn họ già đi rồi hãy tính. Sức khỏe tôi không tốt, tránh… cái đó… tham hoa háo sắc, tham quá hóa hại thân”.
Mọi người nghe thế đều cười đau cả bụng, chỉ có tên béo họ Trần vẫn nhớ khuê danh của người đẹp, vẫn âm thầm thương tiếc.
Hạ Ngọc Cẩn tức đến nổ đom đóm mắt, uống liền bảy tám chén rượu giải sầu.
Quán rượu ở Tần Hà liền san sát nhau, mấy tên uống rượu thò đầu ra xem náo nhiệt.
Hồ Thanh là một người đơn thân, cậu ấy và Thu Lão Hổ vợ mất chưa tái hôn tình cảm rất tốt, hôm nay cùng với Tôn Hiệu Úy bị vợ lấy gậy đuổi đánh đi uống rượu, cùng nhau thưởng thức màn kịch anh hùng cứu mỹ nhân đầy náo nhiệt này.
Thu Lão Hổ sờ sờ cắm: “Trời ạ, cô nương này thật xinh đẹp, tràn đầy sức sống, sao có thể hợp với Quận Vương chứ?”.
Tôn Hiệu Úy mở đôi mắt ngà ngà mơ hồ, nhìn một lúc, lè nhè nói: “Xinh đẹp nữa thì có tác dụng gì chứ? Tôi… tôi chỉ là đi Bách Hoa Lầu ngủ mất nửa đêm, vợ của tôi đã dám lật đổ cái giàn nho trong vườn. Với tính tình hung hãn của Diệp tướng quân của chúng ta, tiểu gia xinh đẹp của cô ta dám cắm sừng cô ta á? Ha ha… thế thì giàn nho sẽ đổ từ kinh thành tới Mạc Bắc”.
Hồ Thanh uống một ngụm rượu, lắc đầu: “Không thể”.
Thu Lão Hổ hỏi: “Sao lại không chứ?”.
Hồ Thanh cười khắc khổ nói: “Tướng quân tự biết Quận Vương gia thiệt thòi, là đồ vật cưng chiều bế trong tay sợ hỏng mà ngậm trong miệng sợ nuốt mất, làm sao nỡ để cậu ta phải chịu uất ức chứ? Cô ta lại không để ý đến việc tranh giành sủng ái trong nội phủ, chỉ cần Quận Vương gia mở mồm, đừng nói một người…”.
“Một người cái gì?” Diệp Chiêu hào hứng chạy từ trên lầu xuống, cũng không nghe rõ bọn bọ vừa nói cái gì, thoải mái ngồi trên ghế, gọi tiểu nhị mang một chai rượu Đại Hồng Bào, “Đến muộn, vừa nãy nói gì, hình như có nhắc đến tên tôi?”. Tôn Hiệu Úy còn chưa kịp mở miệng, Thu Lão Hổ đã thật thà thú nhận: “Chúng tôi đang xét đoán, nếu Quận Vương phong lưu, muốn lấy một người thiếp xinh đẹp, tướng quân người có ngăn lại không?”.
“Mỹ thiếp? Được chứ! Ta thích nhất là mỹ nhân”. Diệp Chiêu mắt sáng lên: “Chỉ cần anh ta vui, đừng nói một người, cho dù một trăm tám mươi người ta cũng đều lấy về cho anh ta, đến lúc đó một đám các cô nương xinh đẹp vây xung quanh, thổi kèn đàn hát, rực rỡ sắc xuân, thật là một cảnh đẹp như họa vậy”, mất một lúc lại thở dài nói: “Nếu không phải bà bà không cho phép…”.
Trong nhà đấu đá lẫn nhau? Làm gì có ai mà trải qua mưa to gió lớn lại để ý đến cái việc nhỏ nhoi ở trong nhà như thế chứ?
Hồ Thanh nhìn mọi người với ánh mắt “Đúng là thế đấy”.
Tôn Hiệu Úy bỗng thấy sự ghen tuông của vợ mình còn hơn cả sự “hiền hậu” của tướng quân.
“Đừng nhắc đến việc không vui nữa, ta tìm Hồ Ly nói vài câu”. Diệp Chiêu vẫy vẫy tay về phía Hồ Ly, gọi cậu ta ra một chỗ khuất, nhìn kỹ từ đầu đến cuối mấy lần, khóe miệng lộ ra một nụ cười nham hiểm.
Hồ Thanh bỗng run một cái, hơi muốn quay người chạy thoát thân.
Diệp Chiêu hỏi: “Muốn lấy vợ không?”.
Hồ Thanh nói: “Cái này… Tôi là người xuất gia”.
Diệp Chiêu vỗ mạnh một cái lên vai cậu ta, sợ cậu ta dao động, sau đó hào hứng nói: “Bảo đảm người đẹp như tiên, ngực to eo nhỏ mông mẩy! Nữ công gia chánh cái gì cũng giỏi, tính tình lại dịu dàng, từ đầu đến cuối không thể chê trách một chỗ nào. Sao hả? Người anh em đã đủ nghĩa khí chưa?!”.
Cô ấy đã suy nghĩ vài ngày về việc hôn nhân của Liễu Tích Âm, lập danh sách tất cả quan viên còn khá trẻ chưa kết hôn trong triều ra, xem xét từ đầu, đều thấy làm vợ những người có thân phận lớn đều rất vất vả, chi bằng giảm tiêu chuẩn xuống một chút. Hồ Thanh tuy quan vị không cao, không đẹp trai bằng chồng cô ấy, nhưng tài hoa có thừa. Tuy thích trêu ghẹo người khác, nhưng không có thói xấu gì lớn lắm. Chỉ cần hơi chăm chỉ một chút, cũng biết kiếm tiền. Quan trọng hơn nữa là gia cảnh đơn giản, lấy về chủ mẫu trong nhà, tuyệt đối không có người nào gây rắc rối. Bản thân mình với Hồ Thanh lại có mối giao tình thân thiết, về mặt huynh đệ mà nói, dù thế nào cũng không thể bạc đãi em họ cô ấy được.
Hồ Thanh nhớ lại người đẹp lúc nãy cùng với Hạ Ngọc Cẩn, lại đối chiếu lần trước cô ấy từng nói em họ sắp tới, trong lòng cũng hiểu ra. Lúc nhỏ sống cùng nhau, anh ta đã gặp Liễu Tích Âm vài lần. Lúc đó cô ta vẫn chưa tuyệt diễm như thế, chỉ là một người con gái ngoan ngoãn, ít nói, làm việc cẩn thận, thường xuyên bị Diệp Chiêu làm cho xoay như chong chóng, cứ đuổi theo đằng sau mông. Khi chiến tranh, anh ta cũng giúp gửi vài món đồ cho Liễu Tích Âm, cũng nhận được quà đáp lễ thêu thùa của cô ta gửi tới, cô ấy còn kêu gọi mấy chị em ở Mạc Bắc cùng nhau may vá, tặng áo bông chống rét cho tướng sĩ, cũng thấy đối phương là một cô nương tốt nhanh nhẹn khéo tay, đoan trang lễ phép.
Nhưng tại sao một cô nương hiểu biết như thế, sao lại có thể có hành động đầu mày cuối mắt với anh rể họ của mình trên phố như thế chứ?
Hạ Ngọc Cẩn ngoài việc tướng mạo xinh đẹp, môn đối khá cao ra, thì thực sự không có chỗ nào lọt vào mắt của cô ta cả?
Trừ phi…
Hồ Thanh có phần nghi ngờ, anh ta ngước mắt nhìn Diệp Chiêu đang cố gắng làm mối cho em họ mình, do dự một lúc, hỏi: “Này… cô đã từng đắc tội với nhà em họ cô bao giờ chưa?”.
Diệp Chiêu dứt khoát lắc đầu: “Không có”.
Hồ Thanh nói: “Tôi đang chỉ lúc cô còn ở thời hoang toàng cơ”.
Diệp Chiêu ngại ngùng nói: “Lúc đó… nghịch ngợm ngổ ngáo vô cùng, toàn Mạc Bắc… còn có người nào mà tôi chưa từng đắc tội sao?”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]