Gần đây Diệp Chiêucảm thấy rất phiền muộn. Cô biết đánh lộn, biết hành quân, biết bày binh bố trận, biết tung hoành ngang dọc, duy chỉ có việc đối phó với nướcmắt đàn bà là cô không làm được. Nước mắt của An Thái Phi cứ như làkhông cần tiền mua vậy, nói khóc là khóc, khóc nhiều đến mức không thểtin nổi.
Ví như mấy hôm trước, trước khi lên triều, khi cô đithỉnh an theo thông lệ, Thái Phi oán hận nói: “May mà có cô ngày ngàyđến thỉnh an, chăm sóc chu đáo, làm ta gầy đi không ít”.
Đàn bàyêu cái đẹp, Diệp Chiêu trong lòng rất hiếu, lập tức cung kính nói: “Thế thì tốt quá, mẹ gầy đi trông lại càng đẹp hơn, cứ như trẻ lại mười tuổi vậy”.
An Thái Phi há hốc miệng nhìn cô một lúc lâu rồi òa lên khóc.
Diệp Chiêu không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, cho là bà ta bị bệnh, lập tức sai người đi mời ngự y tới hỏi xem vui buồn bất thường là do nguyênnhân gì. Ngự y vuốt chòm râu trắng nghĩ ngợi hồi lâu, nói rằng người già thì tâm hỏa mất đi sự điều tiết, không kiểm soát được tâm trạng. Sau đó kê cho cô mấy vị thuốc, dặn dò phải cho An Thái Phi uống đúng giờ. Côđích thân sắc thuốc mang đến cho An Thái Phi, rồi thuật lại lời ngự ynói. Không ngờ, An Thái Phi không những không chịu uống thuốc, mà cònkhóc nhiều hơn, thế là cô lại mua kẹo hồ lô bọc đường về nịnh…
Hạ Ngọc Cẩn vội vàng chạy đến, hai mắt thâm quầng nói: “Chỉ là lời hứathôi, cứ cho là lỗi của tôi cũng được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-o-tren-ta-o-duoi/122266/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.