Đạp Tuyết là một con ngựa quý có thể chạy được nghìn dặm. Nó theo DiệpChiêu ra trận từ nhỏ, lại cùng cô trải qua biết bao sóng to gió lớn,gian nan hoạn nạn nên tình cảm cực kỳ sâu đâm. Giờ đây, nó đang hướngđầu về phía Hạ Ngọc Cẩn và thở phì phì một cách ngạo mạn, gõ gõ móng,rồi sau đó lại ngoan ngoãn cọ cọ đầu vào lòng bàn tay của Diệp Chiêu với bộ dạng của một kẻ tôi tớ có tình cảm sâu đậm với người chủ.
Diệp Chiêu vuốt ve cái bờm mượt mà của Đạp Tuyết rồi đút vào mồm nó một viên kẹo, sau đó cả hai đứng tại chỗ chăm chú quan sát Hạ Ngọc Cẩn với ánhmắt giễu cợt. Anh chàng đang thay đổi sắc mặt, lúc nghiến răng nghiếnlợi, lúc đau khổ sầu não, lúc thấy hằn học, lúc ai oán không dứt, đôilúc trông lại thấy thất vọng chán nản đến tột cùng... Hàng mi dài phủbóng trên khuôn mặt anh tú của Hạ Ngọc Cẩn, che khuất hai con ngươi đang chuyển động, chốc chốc lại liếc sang nhìn trộm Diệp Chiêu, dường nhưđang mưu tính chuyện gì đó, khiến Diệp Chiêu cảm thấy rất khoái trá. HạNgọc Cẩn chẳng khác nào con chồn ở núi Nhược An Tháp của sa mạc phươngBắc bị cô dồn vào đường cùng tìm đủ mọi cách để thoát khỏi vòng vây,đồng thời lại cũng giống như con ngựa hoang kiêu hãnh trên thảo nguyênHô Nhĩ Khiết.
Nhưng cho dù là thú hoang săn bắn được hay là đã bị thuần dưỡng thì đều có thể mang đến khoái cảm cho Diệp Chiêu, khiến côkhông thể cưỡng lại được.
Tiếc thay, trước mắt Diệp Chiêu khôngphải là chồn, cũng chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-o-tren-ta-o-duoi/122263/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.