Ý thức của Long Thiên Tài không được rõ ràng, đầu óc ong ong cả lên. Hắn cau mày, trầm thấp rên rỉ: “Mặt than, hình như ta sắp chết rồi…”
Vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp, một giọng nói quen thuộc lập tức truyền vào bên tai, dường như rất vui vẻ: “Ca, cuối cùng thì ngươi cũng tỉnh, nếu không tỉnh ta còn chuẩn bị cho ngươi một tấm vải trắng để đắp lên nè.”
Long Thiên Tài xoa xoa cái trán đau đớn, nhỏm dậy thấp giọng nói: “Đã đến giờ ăn cơm chưa? Giờ ta không muốn ăn uống…”
“Ăn cái đầu ngươi, ngươi tưởng đây là phủ công chúa chắc? Nào, tỉnh lại một chút,” Vân Nhàn nắm vai hắn lắc lắc, “Hồi hồn, chúng ta bị bắt rồi, phải nhanh mà nghĩ cách trốn đi.”
Long Thiên Tài bị cậu lắc càng choáng váng hơn, vội gạt tay cậu ra, yên lặng lùi về, xoay người giơ giơ tay lên: “Ta ngủ thêm một chút, có chuyện gì thì chờ ta…” Hắn thì thào, sau đó lưng chợt cứng đờ, vội vàng quay đầu, “Bị bắt rồi?”
Vân Nhàn trợn trắng mắt: “Nói toàn lời vô ích!”
Cuối cùng thì Long Thiên Tài cũng thanh tỉnh hoàn toàn. Hắn chịu đựng cảm giác khó chịu khi choáng đầu, nhớ lại cảnh tượng lúc trước. Hắn nhớ rõ lúc đó đột nhiên xe ngựa không khống chế được, hắn và Vân Nhàn định ra ngoài giữ dây cương thì một ám vệ nhào tới kịp, nắm chặt sợi dây. Bọn họ thấy thế liền thôi, nhưng chẳng biết xe chạy bao lâu thì lại nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài xe, sau đó nhanh chóng yên tĩnh lại. Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-nhi-dinh-tru/1353347/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.