Long Tuấn Thiên cũng không lập tức trở về tẩm cung, mà đi dạo loanh quanh sân khấu kịch với một tâm trạng rất tốt, nhàn nhã ngồi xuống nghe xong một tiểu khúc, ăn hai miếng bánh trung thu.
Trong thời gian đó, hắn còn tìm và nói rõ tình huống với công chúa Trạch Nam, vẻ mặt tươi cười thành khẩn mà ôn hòa: “Công chúa không cần lo lắng, hoàng tử không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một đêm là khỏe lại ngay thôi. Nếu như công chúa lo lắng thì có thể tự mình đến thăm.”
Tất nhiên là Hướng Hoằng Tiếc không thể đến quấy rối, vội vã khách sáo vài câu, nói là nàng muốn để huynh trưởng nghỉ ngơi, không muốn tới làm phiền.
Long Tuấn Thiên biết trước là sẽ nhận được câu trả lời này, ý cười không giảm, nhưng cũng không quên nói vài câu thành khẩn như là chắc chắn sẽ sai người chăm sóc hoàng tử cho thật tốt, xong mới chậm chạp trở về nghe nốt tiểu khúc.
Lúc này Long Thiên Tài đã ở sân khấu kịch, hắn nhìn thần tiên tỷ tỷ một chút, thấy sau khi biết tin thì người này cúi đầu nắm chặt khăn tay không nói không rằng, liền chậm rãi đi qua: “Này, ngươi sao thế?”
Hướng Hoằng Tiếc ngẩng đầu nhìn hắn, dưới đáy mắt tràn đầy ý cười. Tuy nàng biết dù gặp phải tình huống vướng tay vướng chân gì thì đại ca mình đều có thể nghĩ được cách thoát thân, nhưng giờ khắc này vẫn không nhịn nổi mà muốn cười.
Long Thiên Tài nhếch mày: “… Này?”
“À,” Hướng Hoằng Tiếc hoàn hồn, cười dài nói, “Bổn cung đang nghĩ, vậy mà hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-nhi-dinh-tru/1353326/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.