“Ta là bị hại!” Tiểu vương gia cực kỳ phẫn nộ, “Đạo văn! Chắc chắn là đạo văn!”
Tiêu Sùng phe phẩy cây quạt: “Bài thơ này là danh thơ của Thiện Trai.”
“…”
Tiêu Sùng cực kỳ kinh ngạc: “Ngươi lại sao thế?”
“Ta muốn thả mấy quả bom nguyên tử xuống cho nổ tung cái thế giới này luôn…”
“… Đây là ý gì?”
Long Thiên Tài không đáp, im lặng đi về phía trước, rồi dừng lại: “Thôi được rồi, bài thơ đó bị đạo thì ta còn bài khác, nào nào,” hắn ngoắc ngoắc hai người, “Thiên tài ta đây sẽ làm một bài thơ, tên là ‘Xuân hiểu’.”
Tiêu Sùng nhịn không được, nói: “Bây giờ đang là mùa thu.”
“Ta muốn làm mùa xuân đó!”
“… Mời ngài.”
Long Thiên Tài nắm tay lại, đặt lên môi khụ một tiếng, rung đùi đắc ý: “Mùa xuân ngủ không tắm, muỗi cứ đốt khắp nơi, chó to hôm qua cắn, ai cũng…” Đột nhiên hắn nhận ra, lập tức cứng đơ người. Miệng cứ há ra rồi ngậm vào, há ra rồi ngậm vào, mới yếu ớt nói, “… chạy hết hơi.”
Cô tướng quân: “…”
“…” Cây quạt trong tay Tiêu Sùng rơi xuống đất kêu lạch cạch một tiếng.
Long Thiên Tài khóc, lấy cánh tay chùi nước mắt: “Xin lỗi… ta quên nguyên tác như thế nào rồi…”
Hai người kia: “…”
Mộng tưởng trở thành vĩ nhân của Long Thiên Tài tan biến hoàn toàn từ đó. Hắn hít hít mũi: “Ta muốn đi về tìm Tiểu Vân Nhàn… Lòng ta không thoải mái, thì cậu ta cũng không thể dễ chịu được…”
“…” Vì vậy, Cô tướng quân đưa người này trở về, qua hàng bán bánh truung thu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-nhi-dinh-tru/1353314/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.