Chương trước
Chương sau
Trần Tắc Minh hạ tầm mắt: "Vạn tuế......" Y nhớ tới mấy ngày qua bản thân đã điều tra việc này cả ngày lẫn đêm, không ngủ không nghỉ còn bị dày vò bởi thất bại, lại nghĩ tới trong suốt mấy năm qua thống khổ kiên trì, trên chiến trường đẫm máu chiến đấu hăng hái, đột nhiên cảm thấy chạnh lòng thoái chí. Bản thân mình chờ mong là một kết cục như thế này sao?
Có một số việc đã định sẵn là làm không được , cho dù cố gắng mấy cũng vô dụng, cái gọi là "tẫn nhân sự tri thiên mệnh*" là như thế sao?
*Tẫn nhân sự tri thiên mệnh: Ý bảo mọi việc phải đi đến cuối cùng mới biết được ý trời như thế nào.
Trầm mặc một lát mới có khí lực nói tiếp câu : "Vạn tuế nếu là hoài nghi thần......"
Y cởi xuống mũ giáp của mình: "Vạn tuế nếu là hoài nghi thần, thỉnh xin chém đầu thần...... Thần tất nhiên không oán hận một lời." Nói rồi quỳ xuống dập đầu.
Nếu nói y không có oán khí, đó là không có khả năng, giờ phút này y kỳ vọng nhất chính là có thể sử dụng một bầu nhiệt huyết tẩy trừ trong sạch cho mình, sau đó dù rằng chỉ đổi lấy một tia hối hận trên mặt người kia cũng được. Đây đương nhiên là khí phách chi tranh.
Ánh mắt hoàng đế chăm chú từ hồ nghi dần dần trở nên nhu hòa, hắn nhìn ra y hẳn là quyết tâm phải chết cùng phẫn nộ, ngược lại cảm thấy cao hứng: "Trẫm bất quá là bị người trêu đùa nên có chút tức giận mà thôi, khanh không cần như thế, đứng lên đi."
Trần Tắc Minh có chút kinh ngạc, thái độ hoàng đế đối với mình đúng là biến hóa, hắn không hề dùng thái độ cao cao tại thượng cố ý khiến y xấu hổ, giải vây cho mình cùng hắn, tận lực bảo trì một bầu không khí trò chuyện hòa hảo.
Cũng chính là vì một bậc tôn quý như vậy thay đổi, Trần Tắc Minh mới không thể ngoan cố chống lại đến cùng như trước kia nữa.
Trần Tắc Minh thay thế toàn bộ mấy trăm tên binh sĩ kia, bọn họ mất đi tư cách vào cung đương trị, cũng bị lệnh cưỡng chế xuất ngũ.
Mặt khác y cũng tăng mạnh xét duyệt đối với vệ sĩ vào cung kế nhiệm, muốn làm đương trị tướng sĩ bắt buộc phải có năm người bảo lãnh đảm bảo, hơn nữa liên lụy lẫn nhau, một khi gặp chuyện không may, sáu người cùng nhau chịu phạt, cải cách quy chế như vậy mới làm cho y hơi an tâm chút, chẳng màng những quy định mới này khiến y càng thêm bận rộn không chịu nổi.
Hai tháng sau, Trần Quý nhân lĩnh mệnh hồi phủ thăm viếng. Từ nửa năm trước, Trần phủ đã sớm bắt đầu chuẩn bị, chẳng những đem ngự tứ phủ đệ đổi mới một lần, còn tại xung quanh mua thêm đất vườn tu kiến hoa viên.
Ngày đó, toàn phủ trên dưới tại trước phủ đợi gần một canh giờ, loan giá mới chậm rãi đến, ở phía sau nhìn lại không thấy điểm cuối. Trần Đổ rất là kinh ngạc, tư thế này khí phái vượt hơn hẳn môn quy quý nhân xuất hành nên có, ngược lại tựa hồ là hoàng đế ngự giá thân hành. Run rẩy tiến lên nghênh đón, nghe thái giám tuyên, quả nhiên là hoàng đế đến khiến cả nhà cuống quít quỳ xuống.
Hoàng đế bước xuống xa mã, nhìn qua khu vườn mới vài lần, khẽ cười nói: "Lão khanh gia, nhiều năm không thấy thân thể còn cường tráng?" Trần Đổ vội vàng hồi đáp. Trần Tắc Minh hai ngày trước mới về kinh thành, đứng ở phía sau phụ thân, cũng là tất cung tất kính chờ đợi. Ánh mắt hoàng đế đảo qua trông thấy, khóe miệng khẽ cong lên.
Đến ban đêm dùng bữa xong, hoàng đế xem diễn hí một lát rồi gọi Trần Tắc Minh vào trong phòng hỏi công việc thu đinh.
Trần Tắc Minh thuật lại việc thăm dò xung quanh đã tìm được nơi nào có nguồn mộ lính, đang dán thông báo trưng binh. Y nhắc tới việc này, nhớ tới chính mình vất vả bôn ba rốt cuộc đạt được thành quả, trong lòng rất là cao hứng, bừng bừng đến nỗi mi phi sắc vũ. Nói một lát mới phát giác hoàng đế mỉm cười nhìn mình, trong mắt ẩn ẩn tỏa sáng, không khỏi giật mình, nhất thời lúng túng.
Hoàng đế bảo: "Nói tiếp đi."
Trần Tắc Minh trong lòng đại loạn, nào còn hưng trí, trấn định một lát, đơn giản vài câu liền đem sự tình nói xong . Đợi y dừng lại, hoàng đế quả nhiên đưa tay sờ hai má y. Trước đó khi hoàng đế ban tọa, y cũng không có cảm giác gì nên ngồi xuống cách hoàng đế không xa, giờ phút này mới muôn vàn hối hận, nên ngồi càng xa một chút mới phải.
Hoàng đế nhẹ giọng nói: "Trước đây, trẫm chỉ lo sa vào chuyện cũ, lại chưa từng chú ý rằng khanh quả nhiên tuấn dật phi thường."
Cảm nhận bàn tay kia vui đùa tự do trên mặt y xoa nắn một phen, Trần Tắc Minh hạ tầm mắt, không dám giãy dụa, trong lòng lại vô cùng khó chịu. Một lát sau, tay hoàng đế lần mò len vào chéo áo trước ngực của y khiến y kinh hãi nảy mình, bắt lấy tay kia nhảy dựng lên: "Vạn tuế !"
Hoàng đế nhìn y, tựa hồ bản thân là làm chuyện thiên kinh địa nghĩa, trái lại việc y né tránh làm người khác khó hiểu.
Trần Tắc Minh chán nản lại không thể không giải thích: "...... Này, đây là trong nhà thần, không thể so trong cung cấm vệ sâm nghiêm, nhiều người nhiều miệng, nếu như, nếu như......"
Hoàng đế mỉm cười nhìn hắn, Trần Tắc Minh mới nói nửa câu cư nhiên liền nghẹn họng.
Hoàng đế nói: "Trần tướng quân quá lo nghĩ, giờ phút này tiền viện náo nhiệt, đại gia đều đang xem hí kịch, làm sao có người đến được. Lại nói, mặc dù có người đến, vệ sĩ ngoài phòng chẳng lẽ chỉ là bài trí?" Trần Tắc Minh không nói gì, hoàng đế thở dài một tiếng, "Khanh nếu là lo lắng, vậy không có biện pháp ......" Nghe ngữ khí hắn dường như muốn buông tha, Trần Tắc Minh âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Đang muốn cáo lui, đột nhiên bị người nghênh diện đẩy một phen, hoảng sợ nhảy dựng đồng thời suýt nữa ngã xuống. Đang lui, dưới chân lại đạp phải một vật, hụt chân một cái, trọng tâm bất ổn, lảo đảo liên tục lui lại mấy bước mới dừng lại được.
"Cạch" một tiếng, thì ra mới vừa rồi vấp phải chân ghế. Mà lưng lại đụng vào bức tường vừa cứng rắn lại lạnh lẽo.
Vừa mở mắt ra, hoàng đế đã áp đến trên người y, mỉm cười nhìn y.
Hai người dựa vào thật gần đến nỗi cảm giác được hơi thở của nhau, Trần Tắc Minh cười khổ nói: "Vạn tuế...... luôn như thế."
Hoàng đế ôn nhu: "Trẫm chính là thích đột nhiên áp đảo khanh, càng thích xem thần tình trên mặt khanh thời khắc này." Nói đoạn đưa tay bắt lấy hai cổ tay y cố định trên đỉnh đầu, kỳ thật Trần Tắc Minh nếu muốn giãy dụa, hoàng đế lại như thế nào chống đỡ được, nhưng hắn cố tình biết y không dám.
Trần Tắc Minh sắc mặt biến đổi, nhưng rốt cuộc không hề mở miệng.
Hoàng đế chăm chú nhìn y, hôn xuống gáy y, lại nói tiếp kỳ quái, tựa hồ từ ban sơ đến bây giờ, hai người đều rất ít đụng chạm đôi môi đối phương. Trần Tắc Minh trán ẩn ẩn mồ hôi, chỉ là nhắm mắt, gắt gao mím miệng, lại cũng không kháng cự.
Đang dần dần hứng khởi, thình lình nghe ngoài cửa "Răng rắc" một tiếng vang lên, tựa hồ là có người đạp gãy nhánh cây, hoàng đế ngẩng đầu quát: "Ai? ! !"
Trần Tắc Minh lập tức kéo lại quần áo, đánh vỡ khung cửa sổ, tựa như sao băng vụt đuổi theo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.