Đây là một tiểu viện hẻo lánh.
Sau khi kết thúc chiến tranh ở kinh thành, bá tánh xa rời quê hương lục tục quay trở về, trên đường lại một lần nữa ồn ào trở lại. Các cửa hiệu hai bên đường lần lượt mở cửa trở lại, chậm rãi, hầu như nhìn không ra nơi này đã từng có chiến sự. Chỉ có khi đi đến xung quanh tường thành, nhìn thấy những phòng ốc bị cự thạch áp sụp chưa kịp tu sửa, mới thấy được sự thê thảm bi thương sau chiến tranh.
Mà nơi đây ở giữa phố xá sầm uất, cách vài bước chân là một con đường dài vô tận, bất quá ngăn cách trong gang tấc này, giữa hai cánh cổng lớn kia lại an tĩnh như ở bên ngoài thế giới.
Dương Như Khâm ngẩng đầu nhìn mấy cái thanh trúc nhô ra ngoài tường trắng ngói đen. Lúc này đã là tiết trời giữa đông, trận tuyết đầu mùa vừa qua khỏi, tuyết đọng ép tới cành trúc nhắm thẳng rủ xuống, gió lướt qua cành trúc lay động, không thể chịu nỗi sức nặng đem khối tuyết đổ rơi xuống, đánh vào trên ngói, lặng yên không tiếng động.
Hắn mới vừa đi tới Trần phủ, mới biết được quan cữu Trần Tắc Minh cũng đã được đưa về kinh. Hiện giờ Trần phủ từ trên xuống dưới treo khăn tang, đang dựng linh đường, thời điểm Dương Như Khâm đi vào, không ai trong nhà chính thốt lên lời nào, yên lặng đến làm người sợ hãi.
Hộ tống linh cữu Trần Tắc Minh trở về chính là Độc Cô Hàng.
Trước khi Dương Như Khâm quay về kinh thành cũng nhắc tới muốn đem quan tài Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-lenh/1150680/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.