Đợi một lát, bên ngoài trướng cũng hoàn toàn không hề có tiếng động.
Lại một lát sau, Tiêu Cẩn trước mắt sáng ngời, một người đứng ở cửa không tiến cũng không lùi, xốc mành, cười hỏi: "Hoàng đế người Hán nghĩ kỹ rồi chưa?"
Người này lại là Ô Tử Lặc con trai của Luật Duyên, Tiêu Cẩn không dám đáp, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm cái roi trên tay hắn, vết máu từ trên roi theo đường cong duy chuyển xuống nhỏ giọt, từng giọt từng giọt, như thể phát ra âm thanh.
Ô Tử Lặc cố ý vô tình lui nửa bước, lộ ra cảnh tượng phía sau lưng. Nơi xa người hán tử bị trói trên cột cờ trên người huyết nhục mơ hồ, đầu buông xuống tựa hồ đã không còn chút sinh khí.
Tiêu Cẩn hãi đến mặt không còn chút máu, lui nửa bước, quay lưng lại quá mức không đành lòng nhìn thấy.
Hoàng Minh Đức từ phía sau đỡ lấy hắn, thấp giọng trấn an, "Vạn tuế đừng nhìn, đừng nhìn."
Ô Tử Lặc nói: "Giang tướng quân vẫn còn hơi thở, tiểu hoàng đế đừng quá kinh hoảng."
Tiêu Cẩn quay đầu lại, nhìn tướng địch dường như cầu xin.
Ô Tử Lặc nói: "Người Hung nô chúng tôi cũng nói phép tắc xã giao, ngươi chỉ cần đem chiếu thư xin hàng viết điều khoảng của chúng ta xuống, chúng ta tự nhiên sẽ không giết thần tử của ngươi."
Ô Tử Lặc quay đầu lại, nhìn nhìn người bất tỉnh nhân sự Giang Trung Chấn, "...... Có lẽ còn có thể gọi người tới cứu vị dũng mãnh Giang tướng quân kia."
Tiêu Cẩn lạnh rùng mình, lòng tràn đầy hối hận. Nếu không phải hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-lenh/1150654/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.