Cả hai đã lâu không gặp nhau.
Lần trước Hoàng Minh Đức đem thánh chỉ tới bắt Tiêu Định, hai người lướt qua nhau, lúc đó Tiêu Định mí mắt cũng chưa từng nâng lên. Vì thế hắn cũng không biết Trần Tắc Minh lúc đó là cái dạng biểu tình gì, lại mong đợi người này sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Về sau ở trong phủ. Tiêu Định hiếm khi mở miệng, nói nhiều sai nhiều.
Hắn chờ đợi bước ngoặc duy nhất.
Một đêm khó ngủ qua đi, hắn cuối cùng cũng được cứu ra.
Lúc biết mình được được buông tha, hắn cũng nói không rõ cảm giác của mình lúc đó như thế nào. Kia hẳn là may mắn vui thích, nhưng nó phức tạp hơn nhiều so với cảm xúc đơn giản này.
Tiêu Định là một người dứt khoát, làm việc ghét nhất là dây dưa trì hoãn. Từng bước đi trước đây, hắn đều hiểu rõ với tâm tư minh bạch rõ ràng, hắn sợ nhất chính là một ngày nào đó, chính mình thân ở mê cung, sờ không rõ phương hướng, tìm không thấy tương lai.
Tuy nhiên sau khi bị bắt vào tù, hắn đã không thể khống chế được hết thảy mọi chuyện.
Hắn rốt cuộc vẫn là phát sinh ra mê võng cảm giác mà chính mình hận nhất.
Cái loại cảm xúc này tựa như tơ nhện, dù cho gỡ đi một tầng, thì trên tay vẫn còn dính những sợ tơ hoặc liền hoặc đoạn nhè nhẹ từng đợt từng đợt, rất khó để rửa sạch sẽ. Hắn vì thế mà nghĩ tới nghĩ lui, không thể giải thích được, cuối cùng rốt cuộc sinh cảm giác chán ghét.
Đều là bởi vì y.
Kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-lenh/1150648/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.