Sau đó, giữa hoàng đế với quần thần liền lâm vào một tình thế giằng co kì lạ. Trần tắc Minh rất rõ ràng rằng sự khôn khéo này phi thường nguy hiểm, hắn cố gắng gặp riêng Tiêu Cẩn, nhanh chóng cởi bỏ khúc mắc này. Nhưng mà sau khi bãi triều, nội thị truyền đến trả lời trước sau lại là vạn tuế thân thể không khoẻ, không muốn gặp người. Trần Tắc Minh chỉ phải hậm hực mà lui. Hắn có thể lựa chọn xông vào, nhưng như thế có thể làm mâu thuẩn với Tiêu Cẩn trở nên lớn hơn. Đối với việc cởi bỏ khúc mắc có hại vô ích. Vì thế hắn chỉ có thể chờ đợi. Không bao lâu, Tiêu Cẩn kiếm chuyện đem Nghiêm Thanh giáng chức, hàng xuống phó Đô Chỉ Huy Sứ, đem Phác Hàn cân nhắc lên vị trí điện soái. Phác Hàn một lần nữa thượng vị, càng đem Trần Tắc Minh coi là kẻ thù không đội trời chung của mình. Đối với việc hai người ở cùng một trạm làm hắn canh cánh trong lòng, ngay cả khi hắn không vấp ngã, y cũng sẽ không để cho hắn được sống thoải mái. Tất nhiên hành động của Phác Hàn không làm tổn hại đến gốc rễ của Trần Tắc Minh, nhưng loại dây dưa này nhiều ít làm hắn có chút đau đầu, huống hồ, Tiêu Cẩn im lặng rõ ràng đối với Phác Hàn dung túng cùng ngầm đồng ý, đó mới chân chính là điều làm hắn cảm thấy buồn rầu. Trước đây các triều thần phần lớn đệ thiệp bái kiến quá Ngụy Vương, tự xưng môn sinh cũng không ít, giờ phút này liền có người đứng ra chỉ trích Phác Hàn không nên sinh sự từ việc không đâu. Nhưng cũng có nhiều người, đối mặt với chuyện đối chiến trong triều, đều chỉ là khoanh tay đứng nhìn. Bọn họ chỉ quan sát động tĩnh, im lặng chờ đợi thời khắc quân quyền thần quyền phân tranh. Trần Tắc Minh đối loại này cục diện cảm thấy uể oải, hắn cũng không có ý đem chính mình tách ra khỏi Tiêu Cẩn, hắn dù mạnh mẽ nhưng cũng là thần tử, hắn chưa từng nghĩ tới muốn cùng quân vương đối lập. Tiêu Cẩn bị cự tuyệt, mặt mũi chưa lau hết được, vì thế dở chút bản tính trẻ con, nhưng quân thần đối lập là loại xích mích nội bộ, thân giả thống cừu giả khoái (thân thì đau, kẻ thù thì vui vẻ). Hắn nhịn không được nhớ tới Tiêu Định, thời điểm Tiêu Định hận hắn, y cũng không làm cái việc tự chặt đứt cánh tay chính mình như vậy. Ngay lập tức hắn liền cáu giận chính mình vì cái gì lại nghĩ như vậy, như thế này đối với Tiêu Cẩn là không công bằng, cũng chỉ có thể làm chính mình càng thêm không cam lòng. Hắn nghĩ hắn nên lập tức tìm Tiêu Cẩn nói rõ ràng. Vi Hàn Tuyệt lại phủ định ý kiến của hắn. Ban đêm, Vi Hàn Tuyệt một mình tới gặp Trần Tắc Minh. Cho lui mọi người, hắn vẫn là như vậy cười ngâm ngâm, nhìn không ra vẻ lãng mạng ngây thơ của mình. Nhưng y hỏi thực trực tiếp, "Ngụy Vương có tính toán gì không?" Trần Tắc Minh đột nhiên nghe thấy câu hỏi này, cực kỳ ngạc nhiên, nghĩ nghĩ, "Ta muốn đi gặp hoàng đế." Vi Hàn Tuyệt cười nói, "Sau khi gặp rồi thì sao?" Trần Tắc Minh lời mờ hiểu ra dụng ý của y, do dự nói: "Này bất quá là ta cùng với vạn tuế ở giữa có một chút hiểu lầm, nói rõ ràng liền không có việc gì." Vi Hàn Tuyệt thở dài: "...... Chỉ sợ chưa chắc." Trần Tắc Minh đưa ánh mắt qua, nhìn đến chiếc áo choàng bằng gấm nặng trĩu treo trên giá, xuất thần. Văn nhân mà, luôn là thích suy bụng ta ra bụng người, tính cách Tiêu Cẩn hắn rất rõ ràng, hắn cũng có thể cảm thấy Tiêu Cẩn đối với hắn từ lâu sớm đã có sự ràng buộc, chỉ là trước sau chưa từng suy nghĩ đến vấn đề yêu đương. Một thiếu niên chân thành như vậy, có thể có bao nhiêu ác ý đâu. Hắn có chút không cho là đúng. Vi Hàn Tuyệt nhìn ra hắn không thèm để ý, lập tức ngừng đề tài. Độc Cô Hàng ở kinh thành không có phủ đệ, sau khi đi theo Trần Tắc Minh nhập kinh, vẫn luôn ở tại Trần gia với danh nghĩa như người một nhà. Nhà ít người lui tới, chỉ quá mấy ngày mới có một lão phụ nhân lãnh người tới quét tước một phen, vì thế trong nhà nhiều thêm một người, cũng khó có thể biết được. Dưới đèn, thanh phong như nước, trong suốt rực rỡ, một chút gió lạnh chỉ thẳng vào cổ họng Dương Như Khâm. Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, nhưng lại tràn ngập sát khí, cơ hồ muốn phá tan gian nhà này. Dương Như Khâm tuy rằng tỏ ra bình tĩnh, mặt lại rốt cuộc có chút trắng. Độc Cô Hàng đứng ở sau kiếm, lạnh lùng liếc hắn, người này vừa ra kiếm, liền giống như một người khác thay đổi hoàn toàn, lại không phải là thiếu niên có thể tùy ý lừa gạt, cái loại nhuệ khí này mang theo một cổ sắc nhọn, tựa hồ chỉa thẳng vào sâu trong lòng, vô tình gợi lên sự sợ hãi của người khác. "Tình cảnh của Ngụy Vương đang bị đe dọa!" Độc Cô Hàng nhìn hắn, ánh mắt cơ hồ muốn bắn sâu vào lòng hắn. Trong lúc Dương Như Khâm chống lại sự sợ hãi, có chút miễn cưỡng khi phải ngụy trang chính mình một lần nữa. Hắn muốn nói, ý nghĩa của việc Phác Hàn bị triệu trở lại. Muốn nói, vị hoàng đế thiếu niên kia vốn không có khả năng làm ra loại chuyện này, đây là ngồi xem hổ đấu. Muốn nói, Trần Tắc Minh không đối phó được với Đỗ Tiến Đạm ở phía sau Tiêu Cẩn. Nhưng mà, cuối cùng hắn cũng không che giấu được sự ích kỉ của chính mình, hắn đợi lâu như vậy chính là chờ ngày trong triều quân thần đại loạn. Hắn rất háo hức vì thời gian không phụ lòng người. Độc Cô Hàng là người thẳng thắn, đôi mắt của y tựa hồ nhìn thấu những lời bào chữa đó, nhìn ra được lí do hắn tiếp cận y vì những mục đích trên. Khi hắn vừa mở miệng, y đã rút kiếm, sau đó dùng mũi kiếm chỉ vào Dương Như Khâm, làm hắn phải đem ý định thỉnh cầu kia nuốt trở lại. "Ngươi không được vi phạm lời hứa!" Độc Cô Hàng rõ ràng chính là cảnh cáo hắn. Vì thế những lời khuyên nhủ phân tích của Dương Như Khâm vẫn chưa kịp ra khỏi miệng, Độc Cô Hàng cũng không cho hắn cơ hội, y sợ hãi miệng lưỡi xảo trá của hắn, đơn giản bịt miệng hắn lại. Dương Như Khâm lộ ra vẻ mặt trào phúng, "Ngươi muốn trơ mắt nhìn đại nhân ngươi chết sao?" Độc Cô Hàng kiên định ngoài dự đoán "Lúc này, phía sau đại nhân liền càng không thể nổi lửa." Dương Như Khâm ngạc nhiên, đây là cái gì, là đơn giản, nhưng mà loại này đơn giản ở thời khắc mấu chốt lại hiện ra một sự khôn ngoan ngu ngốc. Độc Cô Hàng nói; "Chuyện khác, đại nhân sẽ xử lý tốt." Dương Như Khâm cười to, càng cười Độc Cô Hàng càng bất an, Dương Như Khâm cười đến thở dốc không ngừng, "Xử lý tốt? Trần Tắc Minh đã như tượng phật đất qua sông*, tự thân khó bảo toàn!" Hắn thấp giọng nói, "...... Hắn xong rồi!" *Tượng phật đất qua sông: Chính mình khó giữ được, làm sao có thể phù hộ được cho người khác. Độc Cô Hàng khuôn mặt bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, hắn trừng mắt nhìn Dương Như Khâm, từ đôi môi khép lại chua chát thốt ra một chữ, "Cút!" Dương Như Khâm chậm rãi lui ra phía sau, rút mình ra khỏi kiếm một cách an toàn, Độc Cô Hàng không hề nhìn hắn, trên khuôn mặt niên thiếu thể hiện rõ vẻ phiền loạn cùng lo lắng. Dương Như Khâm thối lui đến cạnh cửa, quay đầu lại nhìn thoáng qua, Độc Cô Hàng cúi gằm mặt, không biết đang suy nghĩ cái gì, nghĩ đến xuất thần. Dương Như Khâm lặng lẽ vòng trở về, đến phía sau hắn, đột nhiên duỗi tay ôm chặt hắn. Độc Cô Hàng theo phản xạ tính kiềm lại cổ tay hắn, đang muốn phản kích, Dương Như Khâm ở bên tai hắn thấp giọng nói; "Sẽ có một trận huyết vũ tinh phong*,...... Ngươi chính mình phải cẩn thận!" *Huyết vũ tinh phong: Gió tanh mưa máu. Độc Cô Hàng ngơ ngẩn, buông tay ra, Dương Như Khâm rút cánh tay, vòng qua hắn, đi ra cửa. Dương Như Khâm trong lòng không phải không cảm thấy thất bại, chết trong tay đứa nhỏ này, hắn tự giễu có chút lật thuyền trong mương*. Bất quá hắn còn có mục tiêu cùng những chuyện khác phải làm, vào thời khắc mấu chốt này làm sao có thể dung được người tự oán tự ngải (ăn năn hối hận). *Lật thuyền trong mương: thành ngữ TQ, thuyền đi trong mương chắc chắn không thể bị lật nhưng thế mà lại lật, hàm nghĩa chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, ám chỉ xui xẻo, xúi quẩy. Mấy ngày nay, Nghiêm Thanh mang theo thuộc hạ khắp nơi lục soát hắn, hắn hiểu được là vì lí do gì. Phác Hàn bị Trần Tắc Minh biếm ra kinh, một cổ oán khí không chỗ rải, sau khi đắc thế lại không áp chế được Trần Tắc Minh, trong tầm tay trùng hợp có người cũ của Trần Tắc Minh, không áp hắn áp ai. Nghiêm Thanh vốn dĩ nghĩ y lừa hắn, phái binh tăng mạnh thủ vệ hoàng đế, vất vả một phen, chẳng những không được lợi, mà còn ngay lập tức bị giáng chức, Cổ oán khí kia cũng đủ khiến hắn đào ba thước đất, đem chính mình tìm ra. Bất quá hiện tại không cần hắn tốn công phí lực, Dương Như Khâm liền công khai xuất hiện trước mặt hắn. Ngay sau đó Dương Như Khâm bị bó thành bánh chưng đưa tới trước mặt Nghiêm Thanh. Nghiêm Thanh vừa thấy, này thật đúng là oan gia ngõ hẹp a, lại nhìn đối phương trước sau cười đến cao hứng, không khỏi càng thêm ngứa răng, lập tức gọi người đi lấy gậy tới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]