Lúc thái y tới, bắt mạch chẩn đoán cho Tiêu Cẩn vài lần, không thể nói được điều gì, càng không dám nói kỳ thật bệ hạ mạch tượng bình ổn, đã rất tốt, chỉ có thể ậm ừ nói có lẽ là bệnh quấn thân đã lâu thân thể yếu đi, cho nên bệnh tình có hơi trở lại, vội vàng kê đơn thuốc điều dưỡng.
Tiêu Cẩn thấy Trần Tắc Minh vẫn luôn thủ bên cạnh mình, trong lòng cảm động, thầm nghĩ rằng hắn rốt cuộc vẫn coi trọng ta, ngay cả khi sự coi trọng này là bởi vì ta đang ở vị trí này, tốt hơn là không có gì. Nghĩ như vậy, lại cảm thấy thương tâm, không có tinh thần.
Trần Tắc Minh ban đầu vào cung vốn dĩ để bàn chính sự, thứ hai là vì hắn ở biên quan nhiều năm, tìm ra ba chỗ hiểm yếu, địa thế sừng sững, vì thế dần dần nghĩ ra cách thiết lập ba trấn có thể chống lại kẻ địch, nếu biện pháp thành công, Hung nô sẽ khó xâm chiếm, sẽ không cần phải liên tiếp phái đại quân, lao mệnh thương tài, thật sự là chuyện nhất lao vĩnh dật*.
*Nhất lao vĩnh dật: Làm một mẽ khỏe cả đời, một lần vất vã suốt đời nhàn nhã.
Hắn rất muốn có thể cùng Tiêu Cẩn tinh tế thương thảo một phen, nhưng nhìn thấy Tiêu Cẩn lại ốm trở lại, rốt cuộc không tiện mở miệng. Trong lúc nói chuyện có hơi hơi nhắc đến chuyện này với Tiêu Cẩn một chút, Tiêu Cẩn nói, chờ thân thể trẫm tốt lên, lại cùng Ngụy Vương cẩn thận nghiên cứu, Sự mệt mõi hiện lên giữa hai hàng lông mày.
Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-lenh/1150641/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.