Ô Tử Lặc là con trai độc nhất của Gia Luật Duyên, vì thế một số người nói rằng nên vật tẫn kỳ dụng [vật đùng đúng chổ, người dùng đúng việc, dùng hết khả năng]. Tốt nhất có thể làm điều đó trong một bước, trực tiếp đánh tới thảo nguyên sâu vào trong quê hương của Hung nô, diệt trừ hậu hoạn.
Nhưng sau vài lần thương nghị với Trần Tắc Minh thông qua chim bồ câu đưa thư, lại vẫn là vâng theo phía sau truyền đến ý chỉ, đồng ý đề nghị của sứ thần Luật Duyên phái tới, tạm dừng chiến hỏa, hai bên nghị hòa.
Kết quả này, thứ nhất là vì Hung nô kỳ thật vẫn chưa thật sự tổn hại đến gốc rễ, nếu thật sự đánh xuống, đối phương thật sự sẽ không còn đường lui, sẽ khó tránh khỏi muốn cá chết lưới rách. Tuy rằng Hắc Y Lữ thực lực mạnh mẽ, nhưng cũng khó tránh khỏi lưỡng bại câu thương*, trong triều phần lớn đại thần cũng không tán thành cách làm này.
*Lưỡng bại câu thương: Giành giật đấu đá vô nghĩa, cả hai đều bị tổn thương, không bên nào được lợi.
Thứ hai Trần Tắc Minh rời kinh thời gian đã lâu, thật sự trong lòng có chút bất an.
Sau khi cân nhắc phải trái, hắn quyết định chấp nhận ngay khi nhìn thấy nó.
Hắn đương nhiên hiểu rõ đối thủ Luật Duyên dã tâm rất lớn không có khả năng như vậy chân chính thần phục, nhưng dùng kết quả như vậy đổi lấy một thời gian ngắn ngủi hoà bình hiển nhiên cũng đủ.
Mấy ngày sau, Hung nô lui quân.
Trần Tắc Minh lại đợi mấy ngày, đợi mật thám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-lenh/1150635/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.