Luật Duyên liên tục truyền lệnh, Hung nô chiến pháp đột biến. Những binh lính bị hắc y kỵ sĩ ngăn cách đã lùi ra phía sau, thay vào đó là hàng tiền vệ tiến tới, tựa muốn hình thành thế bao vây.
Trần Tắc Minh liên tiếp nhíu mày, âm thầm bội phục khả năng ứng biến cực nhanh của Luật Duyên.
Vi Hàn Tuyệt ở bên cạnh hắn nói: "Cơn gió này có thể kéo dài khoảng nữa canh giờ, cũng đủ để duy trì đến khi Giang Tướng Quân vòng qua đại quân Hung Nô.
Trần Tắc Minh gật đầu, "Vi công tử tính toán rất chuẩn."
Vi Hàn Tuyệt vò đầu, hắc hắc cười nói: "Đây không phải đều là một trò đùa nhỏ sao?"
Trần Tắc Minh cười cười nhìn hắn, sau đó lại thu lại nụ cười, ngẩng đầu nhìn cát vàng đầy trời.
Kì binh đã ra ngoài, thật khó để nói liệu có hiệu quả hay không, giờ phút này chỉ có thể chiến đấu hết mình. Cũng may gió cát đối với quân địch hay bên ta đều là giống nhau, chính mình khó, đối phương cũng khó, chỉ xem ai duy trì được lâu hơn.
Bên ngoài bốn mươi dặm, Ô Tử Lặc cũng nhìn thấy gió cát này, trong lòng không khỏi hơi kinh ngạc.
Lại nhìn một lát, mới tốt xấu yên tâm chút, ở nơi biên ải này cũng không tính cơn gió lốc này đặc biệt lớn, nhưng trong lòng hắn lo sợ, lại có chút bất an.
Phụ thân lúc trước bệnh nặng, khó khăn lắm mới có thể đứng dậy lại tùy quân xuất chinh. Thực tế nguyên nhân kỳ thật cũng bởi vì chính mình không đủ ổn trọng, không thể gánh vác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-lenh/1150632/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.