Tiêu Định lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng chỉ trong nháy mắt hắn đã thu liễm lại. Thay vào đó, hắn dùng ánh mắt tò mò cố tình trêu chọc nhìn y.
Trần Tắc Minh bị nhìn với ánh mắt như vậy, thật sự là nghẹn đến hoảng. Hắn rũ mắt suy nghĩ một lát, giương mắt nói, "Đúng rồi,...... Ngươi sớm đã không phải bệ hạ."
Tiêu Định nhướng mày, thoạt nhìn hắn vẫn là luôn như vậy kiêu ngạo, nhưng đáy mắt biểu tình rốt cuộc không còn bình tĩnh nữa.
Vỏ bọc cứng như vậy,nhưng vẫn còn là có có chổ dễ dàng gõ ra sơ hở. Trần Tắc Minh đột nhiên phát ra một loại khoái cảm mang tính sát thương, hắn nhìn xung quanh "Cuộc sống thực tẻ nhạt?"
Tiêu Định phát ra tiếng cười trào phúng, lười nhác nói: "Ngụy Vương tới đây ở chẳng phải sẽ biết."
Trần Tắc Minh chậm rãi đi đến trước bàn thờ Phật, ngửa đầu nhìn nhìn, tượng Phật bảo tướng trang nghiêm, đáng tiếc người thăm viếng chưa chắc thiệt tình thành kính.
"Từ kẻ đứng trên vạn người đến sống một mình trước Phật, quả thật có chút chênh lệch."
Tiêu Định thậm chí đến nói cũng lười nói, lấy quyển kinh che mặt mình.
Trần Tắc Minh nói: "Ta sẽ bẩm báo lên vạn tuế, phái người mang một ít sa di tới đây...... Có thêm người niệm kinh nghĩ cũng thêm phần náo nhiệt.
Tiêu Định lấy kinh thư ra, nhìn hắn cười, "Điều đó không cần thiết, ta thực sự có ý tốt, chi bằng đưa tới mấy nam nhân," Hắn nhướng mày, " Tốt nhất mỗi người..... Lớn lên tương tự Ngụy Vương!!"
Trần Tắc Minh đột nhiên xoay người lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-lenh/1150624/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.