Chương trước
Chương sau
Tiêu Định lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng chỉ trong nháy mắt hắn đã thu liễm lại. Thay vào đó, hắn dùng ánh mắt tò mò cố tình trêu chọc nhìn y.
Trần Tắc Minh bị nhìn với ánh mắt như vậy, thật sự là nghẹn đến hoảng. Hắn rũ mắt suy nghĩ một lát, giương mắt nói, "Đúng rồi,...... Ngươi sớm đã không phải bệ hạ."
Tiêu Định nhướng mày, thoạt nhìn hắn vẫn là luôn như vậy kiêu ngạo, nhưng đáy mắt biểu tình rốt cuộc không còn bình tĩnh nữa.
Vỏ bọc cứng như vậy,nhưng vẫn còn là có có chổ dễ dàng gõ ra sơ hở. Trần Tắc Minh đột nhiên phát ra một loại khoái cảm mang tính sát thương, hắn nhìn xung quanh "Cuộc sống thực tẻ nhạt?"
Tiêu Định phát ra tiếng cười trào phúng, lười nhác nói: "Ngụy Vương tới đây ở chẳng phải sẽ biết."
Trần Tắc Minh chậm rãi đi đến trước bàn thờ Phật, ngửa đầu nhìn nhìn, tượng Phật bảo tướng trang nghiêm, đáng tiếc người thăm viếng chưa chắc thiệt tình thành kính.
"Từ kẻ đứng trên vạn người đến sống một mình trước Phật, quả thật có chút chênh lệch."
Tiêu Định thậm chí đến nói cũng lười nói, lấy quyển kinh che mặt mình.
Trần Tắc Minh nói: "Ta sẽ bẩm báo lên vạn tuế, phái người mang một ít sa di tới đây...... Có thêm người niệm kinh nghĩ cũng thêm phần náo nhiệt.
Tiêu Định lấy kinh thư ra, nhìn hắn cười, "Điều đó không cần thiết, ta thực sự có ý tốt, chi bằng đưa tới mấy nam nhân," Hắn nhướng mày, " Tốt nhất mỗi người..... Lớn lên tương tự Ngụy Vương!!"
Trần Tắc Minh đột nhiên xoay người lại nắm cổ áo Tiêu Định, khôi giáp va vào nhau phát ra âm thanh nhỏ khi hắn hành động.
Tiêu Định cười ha ha.
Trần Tắc Minh nghe tiếng cười kia, không khỏi thêm nổi giận nghiến răng nghiến lợi. Tiêu Định cũng không phản kháng, vừa cười vừa mặc cho hắn bóp cổ mình, đem chính mình lôi xuống mặt đất.
"Ngươi rất muốn tìm đánh sao?" Trần Tắc Minh nắm chặt tay phải thành nắm đấm, nhấc tới bên tại lại không thể nào xuống tay được.
Hắn nghĩ tới lại không động y nữa, vì cái gì người này cố tình như vậy không biết điều.
Tiêu Định nằm trên mặt đất, thấp giọng nói: "Ngươi buổi tối ngủ được sao?"
Trần Tắc Minh nhìn hắn.
Tiêu Định tựa hồ không nhìn thấy nắm đấm của hắn, "hồn của Ngô Quá không tìm ngươi đòi mạng?"
Trần Tắc Minh rốt cuộc không chút do dự tung một cú đấm, đánh vào cái miệng chưa bao giờ biết thu liễm là gì của y.
Tiêu Định thì thào, che miệng lại, máu từ ngón tay chảy ra.
Trần Tắc Minh mạnh mẽ kéo tay hắn ra, lấy đầu ngón tay quẹt vết máu từ trong mũi chảy ra kia, giương ngón tay cho Tiêu Định xem, thấp giọng nói: "Ngươi muốn chính là cái này đi? Ngươi đã nhàm chán đến nước này?"
Tiêu Định xì một tiếng khinh miệt, đem máu trong miệng phun đến trên mặt hắn.
Trần Tắc Minh dùng mu bàn tay lau đi, liếc mắt một cái, đột nhiên giơ tay tát hắn một cái. Đầu Tiêu Định chịu lực mạnh đập nghiêng qua một bên, nhắm hai mắt một lúc lâu sau cũng không thể nhuận khí.
Trần Tắc Minh vô cùng tức giận, mơ hồ nghĩ mình chính là bị đối phương dắt mũi, Tiêu Định chính là muốn chọc giận hắn, hắn quả nhiên nổi giận, nhưng không biết vì sao, lúc này đây Tiêu Định cũng không hề giãy giụa cùng áp lực, thay vào đó y lại tận hưởng một cách hào hứng với hành động bạo lực của hắn.
Hắn đứng dậy, đi đến trước cửa, bảo Độc Cô Hàng không được cho người tới gần. Độc Cô Hàng xa xa thấy, kinh ngạc gật đầu.
Trần Tắc Minh đóng cửa, quay đầu lại, hắn nhìn thấy Tiêu Định giãy giụa muốn đứng dậy, kia một chưởng lực đạo quá lớn, khiến y có chút choáng váng, vì thế y lại ngồi xuống.
Trần Tắc Minh chậm rãi đi đến trước hắn, Tiêu Định cảm thấy, ngẩng đầu lên.
Căn phòng bỗng tối sầm, bầu không khí hết sức ái muội. Ánh mặt trời gian nan chiếu qua khe hở của song cửa sổ, nhưng mà lại chiếu không tới chân hai người.
"Ngô Quá là vì ngươi mà chết, ngươi lại ở chỗ này tự oán tự ngải?!"
Tiêu Định kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Trần Tắc Minh ngồi xổm trước mặt, nhìn nhau một lát, Tiêu Định phát ra tiếng cười, "Ta thật không dám tin tưởng, Ngụy Vương đây là chuẩn bị lại phản thêm một lần?"
Trần Tắc Minh vươn tay, bóp cổ họng hắn "Ngươi người như vậy, như thế nào xứng được với lòng trung thành của ta!!" Hắn chậm rãi dùng sức, "Ta là muốn nói cho ngươi, nền móng của ngươi ta sẽ làm lung lay từng chút từng chút một, cho đến lúc toàn bộ đều nhổ!"
Tiêu Định nắm chặt cổ tay của hắn, cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của đối phương, nhưng mà rốt cuộc sức lực cũng không mạnh hơn Trần Tắc Minh.
Dần dần sắc mặt Tiêu Định bắt đầu tái xanh, một bên tai ong ong lên, tựa hồ có một đám ong mật vây xung quanh không chịu tan đi.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Trần Tắc Minh, trước mắt bắt đầu trở nên trắng, trong miệng thở dốc vô lực, lại hít thở không thông, hắn một mình giãy giụa trong bóng đen, cảm giác cái chết đang gần kề.
Trần Tắc Minh đến gần, cắn răng thấp giọng nói: "...... Đừng luôn làm phiền ta!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.