Tiêu Định rời đi lúc nào, Trần Tắc Minh cũng không biết. Thời điểm hắn phục hồi tinh thần lại, Độc Cô Hàng đang đứng ở trước mặt hắn, hơi cúi đầu, thấp giọng thử kêu hắn, "Đại nhân?" Trần Tắc Minh ngẩng đầu, Độc Cô Hàng vội bẩm: "Vạn tuế truyền đại nhân qua." Hắn do dự một lát, "Dường như là muốn hỏi sự tình đêm qa." Trần Tắc Minh giật mình. Phía trước bởi vì thích khách chưa sa lưới, vì bảo toàn mọi việc, Trần Tắc Minh sớm phái người truyền tin tới Tiêu Cẩn, thỉnh hoàng thượng hủy bỏ lâm triều, đợi tin tốt truyền tới. Sau đó Trần Dư bị bắt, trong cung kết thúc truy lùng, Tiêu Cẩn tự nhiên nghĩ muốn hỏi đến. Nhưng giờ phút này Trần Tắc Minh đầu choáng váng đau, cả người nhũn ra. Thật sự không biết đối mặt Tiêu Cẩn thế nào. Đêm qua cơn đau đầu của hắn phát tác, thái y tới xem qua, dùng châm cứu miễn cưỡng đem bệnh tình áp chế xuống. Hắn sợ chính mình không chống đỡ nỗi tới cuối cùng, mới dùng đặc quyền phóng ngựa trong cung, vừa rồi bị Tiêu Định kích động một hồi, chấn động áp xuống, thế nhưng giờ lại đau trở lại. Giết hắn sao? Vẫn là không giết? Hắn bất chấp bỏ qua những chuyện khác, tập trung suy nghĩ ý định này. Trong đầu khi mờ mịt khi sáng tỏ. Hắn biết đây chính là thời khắc quyết định mọi chuyện hết thảy có thể chấm dứt. Lúc trước Đỗ Tiến Đạm đầu độc, hay là kế hoạch của chính mình chưa thực thi, đều chỉ là âm mưu, đều chưa đưa lên sàn. Tiêu Định trốn đi thất bại mới chân chính xác định việc giết người này có một lí do chính đáng, có thể làm mọi chuyện giữa thanh thiên bạch nhật. Lúc này đây, Tiêu Cẩn có thể danh chính ngôn thuận mà giết ca ca chính mình, lấy tội danh kết đảng mưu nghịch. Có thể thấy trước một loạt diễn biến này. Nhưng mà tiền đề là, Trần Tắc Minh đối Tiêu Cẩn hồi bẩm đúng sự thật. Những kẻ lùng bắt đều là do Hắc Y Lữ làm, người ngoài khó biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ. Trần Tắc Minh quyết định chuyện này thế nào thì nó sẽ như thế xảy ra. Hết thảy đều ở quyết định của hắn mà nhất niệm chi gian. (Một suy nghĩ có thể thay đổi toàn bộ cục diện.) Bản thân Tiêu Định biết rõ điểm này, vì thế y nói, ngươi có phải hay không thật cao hứng. Trần Tắc Minh không nói nên lời. Hắn cao hứng sao? Tựa hồ không phải, hắn nhìn đến thi thể "Tiêu Định" , kia một khắc cảm giác đều không có liên quan tới hai từ cao hứng. Nhiều năm như vậy, hắn đem y treo ở trong lòng nhiều năm như vậy, mỗi ngày mỗi đêm niệm nhớ, người hắn yêu nhất cũng không làm được chuyện này. Nỗi hận ban đầu càng thêm mãnh liệt so với tình yêu càng thêm kéo dài hơn. Nhưng mà thời gian dài, khát khao cùng hận ý dung nhập máu hắn, sớm trở thành một phần trong cơ thể, không thể tách rời. Để giết y, mỗi chuyện đều lên kế hoạch hoàn hảo, nhưng khi thật sự có thể dễ dàng đẩy đối thủ vào tình thế tuyệt vọng, hắn lại rụt rè lãng tránh. Ta có thể làm như vậy sao, ta có tư cách cân nhắc quyết định người này sống chết sao? Vì cái gì chính mình vẫn là như vậy không cam lòng? Hắn như vậy gấp gáp, thời khắc quyết đoán bức người mới có thể mơ hồ mà chạm đến sâu trong nội tâm của chính mình. Trong lòng tràn đầy phẫn uất, chưa bao giờ cam, nhưng mà, hắn không thể phủ nhận chính là, ở sâu trong tiềm thức, có thứ tình cảm ngày càng phức tạp. Y không thể chết được. Hiện tại không thể chết được. Hắn loạn thành một đoàn trong lòng, chỉ có ý niệm này là mạnh nhất, liền chính hắn cũng là không ngờ tới. Thực mau, Tiêu Cẩn lần thứ hai sai người tới hỏi. Trần Tắc Minh lần này không cố tình trì hoãn nữa, hắn thu ổn định tâm trí, nhanh chóng vạch ra lời nói dối cho việc thích khách ám sát phế đế theo manh mối mà hắn đã báo cáo, cũng tự mình trình báo lên. Tiêu Cẩn đối với chuyện ám sát được dàn xếp ổn thỏa có phần hứng thú, cũng muốn liên tưởng kẻ muốn giệt trừ ca ca, và đưa ra vô số suy luận. Trần Tắc Minh cuối cùng không thể không lấy lí do đau đầu nhanh chóng rút lui. Trần Dư tạm thời giữ được tánh mạng, Tiêu Cẩn đem hắn chuyển giao Hình Bộ thẩm tra xử lí, Trần Tắc Minh lấy lí do trong cung còn có nội ứng, tốt nhất có thể lưu lại người này dụ rắn ra khỏi hang, đem hắn lưu lại trong khống chế của chính mình. Tiêu Cẩn nghe nói trong cung còn có thích khách, mặt cũng có chút trắng, lập tức cho phép. Lấy Trần Dư làm mồi nhữ không sai, nhưng Trần Tắc Minh muốn bắt chính là thành phần vây cánh cũ của Tiêu Định. Người này còn sống, kẻ nào sẽ ăn không ngon ngủ không yên, hắn rất muốn nhìn xem. Đồng thời, Trần Tắc Minh cũng biết chính mình đã bỏ qua một cơ hội tốt trời cho. Hắn vốn dĩ như vậy có thể giết Tiêu Định, cũng có thể lấy cớ giúp phế quân trốn thoát, tìm hiểu ngọn nguồn lôi ra một ngóm người, những người này nếu đều là khó quên chủ cũ, nói cách khác, chỉnh sợ đều là địch nhân của hắn ở sau này. Mà những điều này, nguyên bản đều có thể ở ban ngày ban mặt trước mắt bao người làm. Đối với chính sự, khó cầu nhất chính là đúng lý hợp tình, đem chữ lý hợp với chữ quyền, mọi việc đều trở nên thuận lợi. Liền giống như trên chiến trường quân ta gấp mười lần địch. Nhưng hắn vẫn là từ bỏ, từ bỏ duy nhất nguyên nhân đó là, hắn muốn lưu lại tính mạng người này bằng mọi giá. Vì thế, hắn không chút do dự lật đổ quyết tâm trước đó của chính minh. Lựa chọn khi quân giấu thượng. Như vậy nói dối một lần là chưa đủ, sau một lời nói dối còn cần vô số nói dối để bù đắp. Từng lần từng lần một, trừ phi hắn có thể vĩnh viễn đắc thế, nếu không sẽ có một ngày sơ sẩy bước nhầm sẽ bị kẻ khác kìm hãm. Trần Tắc Minh có chút sợ hãi, nguyên nhân khiến hắn trở nên điên cuồng như vậy rốt cuộc là gì? Là sợ trở thành tội nhân thiên cổ sao? Là bởi vì từ đầu đến cuối, quân chủ chân chính làm hắn khâm phục vẫn là kẻ đáng giận đáng ghét Tiêu Định kia, mà đều không phải là nhân hậu thiên chân Tiêu Cẩn sao? Này đó tất nhiên đều là nguyên do, nhưng hắn cũng mơ hồ biết rằng đó không phải là tất cả. Cảm xúc kia tựa hồ phát ra từ nội tâm, đem hắn đẩy ra khỏi quỷ đạo mà trở tay không kịp, sự thôi thúc hoàn toàn phớt lờ lí trí, hắn sợ và không dám đối mặt với nó. Hắn im lặng cố gắng đem nó đặt xuống, chờ nó bình ổn May mắn chứng đau đầu lại tái phát trở thành cái cớ cho hắn, nhưng mà hắn vẫn cảm thấy kinh hoảng không ngừng. Hắn hận Trần Dư, y vì cái gì lại chọn một cái thân hình giống người đến như vậy. Những người khác hắn có thể không giết, nhưng kẻ đứng phía sau chỉ thị hết thảy những chuyện này hắn nhất định phải bắt ra, muốn đem người này băm thây vạn đoạn. Nhưng Trần Dư cũng là một hán tử cứng rắn, hắn tự mình ra tay tàn nhẫn dụng hình mấy lần, chính là vẫn không cạy được miệng Trần Dư ra. Trần Tắc Minh cũng không vội, hắn có thể lưu lại người này, chậm rãi tra tấn. Sớm hay muộn cũng có kẻ có tật giật mình, kìm nén không được nhảy ra. Hắn phái người tra ra lai lịch và những liên hệ gần đây của Trần Dư, điều đáng ngạc nhiên chính là người này cư nhiên năm năm trước đã gia nhập Hắc Y Lữ, Trần Tắc Minh không khỏi ngạc nhiên. Trần Tắc Minh lặp lại suy nghĩ vài lần, đã đem này kế hoạch hiểu rõ đến tám chín phần mười. Lần này trốn đi trong cung tất nhiên có người tiếp ứng, người này địa vị còn không thể quá thấp, nếu không chỉ bằng vào một cái Trần Dư, dù cho võ công cao cường, cũng vô pháp đem Tiêu Định được canh phòng nghiêm ngặt trong cung mang đi ra ngoài. Hắn cũng có thể đoán được kẻ nào đã lên kế hoạch cho hết thảy những điều này. Thời điểm Dương Như Khâm trở về quá trùng hợp, thủ đoạn này cũng tựa hồ là do hắn nghĩ ra, chỉ là những kẻ liên quan không biết còn những ai. Dương Như Khâm không có khả năng chuẩn bị tất thảy những chuyện này, cùng trong cung liên lạc như vậy,. Hắn bây giờ một kẻ dân thường cũng không bằng, tất nhiên có quan chức cấp cao tham gia vào kế hoạch này. Nghĩ đến điều này, Trần Tắc Minh mơ hồ cảm thấy đau đầu. Dương Như Khâm vốn có dự định gì? Tiêu Định chạy thoát khỏi cung, ẩn lui núi rừng chờ đợi thời cơ, hay chọn nơi khác lập nghiệp, Trần Tắc Minh mơ hồ không thể đoán được. Ngày đó, Trần Tắc Minh phái Độc Cô Hàng dẫn một đội người truy bắt Dương Như Khâm. Dương Như Khâm vẫn luôn ẩn náu ở kinh đô trong chùa Hoa Án, những chuyện này khi đối phương lộ diện đã sớm thám thính tốt. Độc Cô Hàng lĩnh mệnh bộ dáng có chút kinh ngạc: "Giết?" Trần Tắc Minh nhìn chăm chú đứa trẻ được mình nuôi lớn từ nhỏ này, nhìn vẽ mặt có chút dị thường kích động, nhưng hắn tỏ vẽ không biết gật gật đầu, "Giết!" Sau khi nhận thấy sự bất thường đó, hắn âm thầm an bài một đội nhân mã khác đi theo Độc Cô Hàng, Độc Cô Hàng cũng không có hành động bất thường nào. Nhưng hồi báo lại vẫn là Độc Cô Hàng lĩnh quân tới nơi thì Dương Như Khâm đã sớm bỏ trốn mất dạng. Kết quả này cũng không ngoài dự kiến của Trần Tắc Minh, Dương Như Khâm là kẻ thông minh, biết được tin tức lập tức đào tẩu, cũng là chuyện bình thường. Trần Tắc Minh thả lỏng, biểu tình của Độc Cô Hàng một khắc kia có thể chỉ là cảm thấy phong cách hành sự biến hóa của mình nên có chút khó có thể thích ứng. Trần Tắc Minh rốt cuộc vẫn là đem Tiêu Định kéo đi nhìn Trần Dư chịu hình. Nhìn Trần Dư huyết nhục mơ hồ bộ dáng không ra hình người, Tiêu Định mặt đen như đáy nồi, vẫn tỏ ra không chút biểu tình. Trần Tắc Minh cười lạnh, không biết vì cái gì biểu tình như vậy làm hắn có cảm giác khoái ý, lại khiến hắn cảm thấy chính mình làm tất cả những điều này dù không có tác dụng gì, rủi ro cũng không vô ích. Hắn cảm thấy có cái gì bắt đầu vặn vẹo, lại cố chấp mà cũng không quay đầu lại. Hắn nhẹ nhàng thở ra, tựa hồ chính mình vẫn luôn chờ đợi ngày này kỳ thật chính là như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]