Sau chuyện này Tiêu Định mới tỉnh ngộ, đó là hơn mười năm qua, lần đầu tiên hắn ở khoảng cách gần như vậy chứng kiến Trần Tắc Minh ra tay. Chỉ là trong nháy mắt, ánh kiếm như dãi lụa xẹt qua, kiếm khí chợt bổ tới trước mắt khiến hắn buộc phải lui lại nửa bước, cơ hồ không thể hô hấp. Đợi đến khi hắn đứng vững lại mới kinh hãi phát hiện thắng bại đã trần ai lạc định [tới hồi kết thúc]. Hết thảy đơn giản như thế, không chút trì hoãn. Thị vệ trước người một người tiếp một người ngã xuống, lộ ra người chiến thắng nguyên bản đang bị ngăn trở. Trên gương mặt đoan chính của Trần Tắc Minh không thể tránh bị lây dính vết máu, này thêm sát khí trên người, nếu nói trước đây còn giống như được ẩn giấu thì sau khi đại khai sát giới hiển nhiên tầng che giấu này đã được gỡ xuống. Giờ phút này y giống như một danh kiếm sắc bén được rút ra khỏi vỏ, trong giây lát rực rỡ loá mắt, hàn ý bức người. Đôi mắt y không chút để ý lướt qua những thi thể nằm trên đất lại nhìn sang Tiêu Định, trong đó không có nửa điểm do dự. Tiêu Định đối diện với ánh mắt như vậy thế nhưng có chút giật mình. Hắn chưa thấy qua Trần Tắc Minh nhuệ khí bức người như vậy bao giờ, hắn không phải không biết Trần Tắc Minh thân kinh bách chiến, không phải không biết y nhiều lần vào sinh ra tử, nhưng mà hắn đến cùng chưa từng chính mắt thấy qua y trên chiến trường. Vị hắc y tướng quân trước mắt này đột nhiên trở nên xa lạ. Hai người xa xa yên lặng đối diện nhau một hồi lâu, Trần Tắc Minh cất bước đi tới chỗ bọn hắn. Hàn Hữu Trung cùng tiểu hoạn quan đều hoảng sợ kinh hô, xoay người lôi kéo ống tay áo Tiêu Định muốn chạy trốn, Tiêu Định giũ ra tay áo rồi lại vuốt thẳng, đứng ở tại chỗ nhìn Trần Tắc Minh đang từng bước tới gần. Hắn có kinh hoảng, cũng có e ngại, nhưng mà có ý niệm chiếm cứ trong lòng, tràn đầy so với cảm xúc khác đều mạnh mẽ hơn ngàn vạn lần. Hắn làm sao có thể khiến người này coi thường, một người vẫn luôn bị hắn đạp tại dưới lòng bàn chân ! ...... Huống hồ, thoát được sao, có tất yếu sao? Trần Tắc Minh nâng tay. Cổ tay nhẹ nhàng phất vẽ phác ra một đường kiếm xinh đẹp. Máu trên thân kiếm vẫn chưa rỏ hết theo động tác đại nghịch bất đạo của y, từ mũi kiếm văng lên gương mặt Tiêu Định. Tiêu Định mạnh nghiêng đầu, lại tránh không khỏi vài tia huyết tích. Trên mặt hắn đột nhiên xuất hiện nộ khí. Hàn Hữu Trung "Bùm" một tiếng quỳ xuống, giương hai tay che trước người Tiêu Định, run giọng nói: "Trần tướng quân, không thể, ngài ấy là...... ngài ấy là vạn tuế a ! !" Lão chưa từng có ý tưởng nào không phù hợp quy tắc, cho nên cũng không tin người bên ngoài có thể phản loạn đến cùng. Trần Tắc Minh không đáp lời, trường kiếm chậm rãi nâng lên, dừng ngay yết hầu Tiêu Định. Vỏn vẹn chỉ cách một tấc, Tiêu Định cảm giác được hàn ý thấu xương, giờ khắc này tử vong chỉ cách một tấc mà thôi. Nhưng mà khiến hắn ngoài ý muốn là đối phương lại không lập tức xuống tay hạ sát. Y đang do dự cái gì? Yên tĩnh một lát, Trần Tắc Minh đột nhiên liếc mắt nhìn Hàn Hữu Trung. Cái nhìn kia tràn đầy rối rắm cùng phức tạp. Năm ấy chính là khi Tiêu Định lên ngôi được mười lăm năm. Trận cung biến này phát sinh đầu năm Canh Ngọ nên được đời sau gọi là Canh Ngọ chi biến. Cực kỳ ngoài dự đoán mọi người chính là Canh ngọ chi biến danh chính ngôn thuận. Đỗ Tiến Đạm vốn là sủng thần của Tiêu Định công khai một bản di chiếu của tiên đế, trong đó nói rõ Tiêu Định thiên tính lạnh lùng bạc bẽo, nguyên bản không phải người thích hợp nhất của ngôi vị Thiên Tử, nhưng tiên đế lập chiếu lúc bệnh tình nguy kịch, nên không kịp chọn lại người thừa kế, đặc biệt lập chiếu này, cũng mệnh Thái Hậu cùng vài vị trọng thần âm thầm quan sát phụ tá, phàm là Tiêu Định có hành vi không phù hợp với thân phận đế vương, có thể dựa vào chiếu này phế đế lập minh quân khác. Chiếu này vừa ra khiến thiên hạ ồ lên. Lẽ ra Tiêu Định làm người quả thật khắc bạc nghiêm cẩn, nhưng trong chính sự vẫn luôn không hề thất trách, trong thời gian hắn tại vị, tuy rằng thiên hạ không thể nói đại định, cũng là có thể nghỉ ngơi lấy lại sức. Kỳ thật nếu không phải cùng Hung Nô nhiều năm đại chiến, tiêu hao không ít sức dân cùng tài lực, chỉ sợ những người lên tiếng ủng hộ hắn càng nhiều hơn. Nhưng Đỗ Tiến Đạm cùng Trần Tắc Minh, hai vị trọng thần trong triều một văn một võ lại lật ra bản án cũ hậu cung đại hỏa mười năm trước. Nói đến nghi án năm đó cũng còn nhiều nghi vấn, nhưng đều bị Tiêu Định cường quyền áp xuống, giờ phút này lại chấn động công khai, lại là có chứng cớ minh xác không thể hoài nghi. Thiên hạ vạn dân rốt cuộc biết được chân tướng, nguyên lai trận hỏa hoạn năm đó rất nhiều thảm án tôn thất dĩ nhiên là hoàng đế sau lưng sai sử gây nên, khó trách Hình bộ lập án nhiều năm nhưng không cách nào truy tra đến cùng, cuối cùng chỉ có thể qua loa kết án sống chết mặc bay. Án tử này lật ra, vốn những người biện giải cho Tiêu Định cũng chỉ có thể ngậm miệng. Trăm thiện hiếu vi tiên (trăm điều thiện lấy hiết làm đầu),Tiêu Định phạm vào cấm kỵ này, ai còn dám vì hắn nói một câu. Chỉ có thể nói tiên đế có dự kiến trước, chuẩn bị xuống long đầu trảm này, cho dù là Thiên Tử cao quý cũng vẫn là có thời điểm bị người khác kéo xuống ngựa. Giờ phút này, Kính vương sớm đã là thái tử, nhưng chúng thần kiêng dè hắn là thân sinh huyết mạch của Tiêu Định cho nên bỏ qua hắn, lập một vị tân quân khác. Kế nhiệm Thiên Tử là đệ đệ nhỏ nhất của Tiêu Định, vị thân vương cuối cùng của tôn thất, Dung vương Tiêu Cẩn. Tiêu Cẩn không lớn tuổi hơn Kính Vương bao nhiêu, năm nay mới mười lăm tuổi, mười năm trước bởi vì hắn niên ấu [tuổi nhỏ] cùng với thân mẫu địa vị thấp, không được nhiều thân vương xem trọng, khi bức cung bỏ sót người này, đứa nhỏ này ngược lại nhân họa được phúc không ủy mạng trong trường đại hỏa năm ấy. Nói người này, người cũng như tên, nhiều năm bên cạnh Tiêu Định, sống được nhờ tính tình nhút nhát, câu nệ cẩn thận. Nghe nói trong mười lăm năm, an phận thủ thường đến nỗi không được lệnh không dám bước khỏi đất phong nửa bước. Đỗ Tiến Đạm nhìn trúng liền là phần nhát gan này. Trần Tắc Minh vốn muốn lập Kính vương, Đỗ Tiến Đạm chỉ nói một câu rằng kẻ này thuở nhỏ khôn khéo, có phụ chi phong [giống cha], nếu lập làm vua thì hậu hoạn vô cùng. Trần Tắc Minh nghe xong im lặng, y cũng không muốn nhiều năm sau cùng nhi tử của Ấm Ấm trở mặt thành thù, rốt cuộc ngầm đồng ý lựa chọn của Đỗ Tiến Đạm. Giờ phút này Tiêu Định bị nhốt trong lãnh cung, tự nhiên cũng nghe nói đến sự tình này, hắn vốn thân mang trọng bệnh, biết được nguyên nhân nước cờ sai của mình cư nhiên là lão thần Đỗ Tiến Đạm mà mình vẫn luôn tín nhiệm, ngay đêm đó liền tức giận đến phun máu ngất đi. Hàn Hữu Trung sợ tới mức hồn phi phách tán, liều mạng gõ cửa cầu vệ sĩ gọi thái y đến xem. Nhưng mà giờ khắc này làm gì còn có người nguyện ý đi quản sống chết của một tiền nhiệm hoàng đế bị đoạt mất quyền lực. Mấy ngày sau, Tiêu Định tự nhiên tỉnh dậy, Trần Tắc Minh mới nghe được tin tức bèn phái thái y đến xem. Tiêu Định dùng gậy gộc ra sức đánh đuổi thái y ra ngoài, cười lạnh nói: "Muốn giết thì giết, còn trị cái gì mà trị ? Cởi quần thối lắm !" Dưới cơn phẫn hận, thế nhưng hắn mắng ra cả thô từ bỉ ngữ mà trước kia học được trên phố. Thái y vội vàng chạy trốn, nếu là trước đây, hắn còn muốn e ngại vạn tuế ngày sau nổi giận, giờ phút này ngược lại không còn e ngại nữa . Nhưng mà, sau khi tân đế đăng vị, vấn đề xử trí phế đế không biết như thế nào cho phải, hỏi Trần Tắc Minh, Trần Tắc Minh nói: "Vạn tuế mới đăng cơ, thiên hạ mong đợi một vị vua nhân hậu...... Phế đi là đủ rồi." Đỗ Tiến Đạm nghe được chỉ khẽ lắc đầu, lại không nói gì. Sự tình cung biến, Trần Tắc Minh công lao cao nhất, tân đế phong Trần Tắc Minh làm vương, đồng thời phụ trách soái ấn; Nhưng trước vô vàn thủ đoạn của Đỗ Tiến Đạm, Trần Tắc Minh cũng vô pháp thành công, phong Đỗ Tiến Đạm làm tướng, kì tử chiêu làm phò mã. Hai người đều là trọng thần của Tiêu Định, vây cánh nguyên bản phần đông, trong triều còn một ít dị kỷ, rất nhanh cũng bị Đỗ Tiến Đạm thủ đoạn độc ác trừ bỏ. Từ đó hai người cùng nhiếp chính, hiệp trợ ấu quân, trong lúc nhất thời quyền khuynh thiên hạ. Nhưng mà cân bằng như vậy chú định chỉ là ngắn ngủi, chuyện ấy nói sau. Tiêu Định nơi này lại sớm có ý định tìm chết, chỉ vô tri vô giác đợi tin tức, trong cung không người để ý tới bọn họ, đợi Tiêu Định biết được tính mạng không ngại, đã là hơn tháng sau. Chờ chết lâu như vậy, cư nhiên đợi được tin sống sót. Tiêu Định ngây người thật lâu rồi ầm ĩ cười to, tình trạng giống như điên cuồng. Giờ phút này đi theo bên người hắn chỉ có một mình Hàn Hữu Trung, nhiều năm trước là một người này, nhiều năm sau vẫn là người này. Giống như một giấc mộng, trong mộng hắn tay nắm thiên hạ, lập sinh phán tử, đứng ở đỉnh cao quyền lực, nhưng mà chợt tỉnh cơn mộng, cho dù tay hắn có thừa độ ấm, cho dù hắn không cam tâm hết thảy nhưng đã nhiều năm như vậy, quanh đi quẩn lại hắn cư nhiên trở về nguyên điểm. Hàn Hữu Trung kinh hoảng, "Vạn tuế?" Tiêu Định ngừng cười, yên lặng một lúc lâu rồi bất ngờ nói:"Ta đã không phải vạn tuế ." Hàn Hữu Trung lão lệ tung hoành [khóc nức nở]: "Vạn tuế thủy chung là vạn tuế của lão nô." Tiêu Định nhìn lão, ánh mắt lạnh lẽo. Còn có thể tin sao, còn có thể tin tưởng người khác sao? Lòng người khó lường ! Hàn Hữu Trung lại không biết suy nghĩ của hắn, kính cẩn nghe theo thân thủ dìu hắn. Tiêu Định chuyển tầm mắt, nhiều năm như vậy, sau cơn mê ta mất đi ái nhân, lại thu hoạch càng thêm nhiều địch nhân. Trần Tắc Minh, Trần Tắc Minh...... ...... Ngươi buông tha cho ta? Không giết ta? ! Nhân hậu? Thật buồn cười, ngươi không nhìn lại chính mình, ngươi có tư cách này sao? ! Ngươi bất quá là tiện nhân ! Ta sớm nên nghe lời Dương Lương, vĩnh viễn không dùng ngươi. Nên sớm đem ngươi đạp đến mức càng thêm đê tiện, đạp vào vũng lầy vĩnh viễn không ngóc đầu lên được -- là ta cho ngươi cơ hội. ...... Ta sai lầm. Có một ngày...... Rồi sẽ có một ngày ! Người ta muốn giết nhất, chắc chắn là ngươi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]