Nhìn thê tử ngồi xổm trong viện nhổ cỏ, hắn hơi nhướng mày. Buổi tối hắn âu yếm nàng vẫn còn chống cự, xem ra muốn cho nàng hoàn toàn quên mấtbóng ma này còn cần một ít thời gian.
Nàng ngày hôm nay ăn mặcthập phần giản dị mà không mất phần thanh nhã, châu sai ngày xưa thườngcài trên đầu cũng đổi thành một thanh trâm bạch ngọc.
Hắn biếtnàng có tâm sự, bởi vì nàng còn yêu cầu Hạnh nhi hôm nay chuẩn bị thứcăn chay, mà đương hắn hỏi Hạnh nhi thì đáp án là — từ lúc nàng theo tiểu thư tới giờ, ngày này hàng năm đều là như vậy.
Bạch sam, đạm nhan, chay tịnh. Thần tình của nàng cũng lộ ra nhàn nhạt ưu thương.
Hắn muốn hỏi, rồi lại sợ động đến chuyện thương tâm của thê tử, nhưng màkhông hỏi, hắn trong lòng lại khó chịu vô cùng. Trái lo phải nghĩ, cũngkhông có biện pháp lưỡng toàn.
Ôn Nhược Thủy cũng không biết suy nghĩ trong lòng hắn, ở trong viện nhổ xong cây cỏ liền đến một bên tẩy trừ bùn đất trên tay.
“Nương tử –” hắn do dự.
“Ân?” Ôn Nhược Thủy lên tiếng.
“Nàng. . .” Này xác thực rất khó nói nên lời a!
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Đợi mãi thủy chung cũng không thấy hắn tiếp tục, nàng đơn giản trực tiếp hỏi.
“Ta muốn hỏi, ” hắn ánh mắt lóe lên, “Sao hôm nay nàng không cài phượng sai?”
Hạnh nhi trốn ở phía sau cửa trù phòng vỗ trán liên tục. Ngay cả, nàng cònnhìn ra cô gia lúng ta lúng túng, tiểu thư thế nào lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-lay-chong/2182716/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.