Trên người Chu Triển chỉ mặc tạm bộ quần áo mặc trong, đã thế còn cũ và rách tơi tả, từ cổ trở xuống toàn là vết thương do roi quất và độn khí gây ra, nhưng nghiêm trọng nhất lại là vết thương giữa hai đùi, máu tươi chảy đầm đìa, một bên ống quần ướt sũng máu, đây đều không phải là những vết thương mới, dựa vào kinh nghiệm của Hoắc Thời Anh, thì vừa nhìn nàng đã biết hắn bị người ta ngược đãi nên mới thành ra như vậy.
(Độn khí là những loại vũ khí không có lưỡi dao sắc cạnh và mũi nhọn, ví dụ như chùy, gậy, côn.)
“Đại nhân.”
Cậu thiếu niên đột nhiên quỳ phịch xuống, Hoắc Thời Anh ngoái đầu lại nhìn cậu ta, cậu ta đau khổ khẩn cầu: “Xin hãy cứu mạng!” Đôi mắt cậu ta ầng ậc nước mắt van nài nàng.
Hoắc Thời Anh không để ý tới cậu ta, lại liếc nhìn Chu Triển, rồi thả tấm vải xanh xuống, sau đó đứng dậy, nàng cứ bình tĩnh đứng đó hồi lâu, nửa người chìm vào trong bóng tối, khuôn mặt không một chút biểu cảm, cậu thiếu niên vừa tuyệt vọng vừa mong đợi nhìn nàng.
“Quận chúa.” Hoài An tần ngần gọi nàng: “Nếu còn lần chần nữa sợ là trong phủ sẽ ra ngoài tìm chúng ta mất.” Hoài An nói vậy, cốt là để nhắc nhở nàng đừng có dây vào chuyện này.
Nhưng sau khi Hoài An nói xong, thì Hoắc Thời Anh như sực tỉnh, nàng nhanh chóng cởi áo choàng của mình ra, khom người xuống đắp cho Chu Triển sau đó đứng dậy dặn dò Hoài An: “Hai người các ngươi khiêng hắn ta lên xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-lay-chong-nhieu-luong-tam-nhat/1033886/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.