Trên đầu Thừa Tự có một bông hoa úp ngược, trông giống như một tiểu tiên đồng đang đội mũ, bên cạnh hình tượng có phần khó tả ấy của thằng bé là chút gì đó ngộ nghĩnh và rất dễ thương, Hoắc Thời Anh thấy thế cười đến tít cả mắt.
Thừa Tự lập tức bày tỏ thái độ ngay, nó nổi cáu giật lấy bông hoa, ném mạnh xuống đất.
Sau đó trừng mắt lườm Hoắc Thời Anh đầy giận dữ, lần này thì không định thò tay ra tát nàng nữa, thằng bé vô cùng thông minh, rút ra được kinh nghiệm từ thất bại lần trước, biết rằng mình không thể tát được người này.
Hoắc Thời Anh cười sung sướng nhặt bông hoa từ dưới đất lên, kéo thằng bé lại gần thả bông hoa vào tay nó nói: “Đẹp lắm đấy, mang về cho mẫu hậu ngài, nàng ấy sẽ rất vui.” Nàng ngồi xổm xuống trước mặt thằng bé cẩn thận quan sát nét mặt nó, Thừa Tự cúi mắt xuống nhìn tay mình, khuôn mặt phảng phất vẻ trầm tư giống như người lớn, cuối cùng nó cũng quyết định nắm chặt bông hoa trong tay lại.
Đáy mắt Hoắc Thời Anh lóe lên một thoáng thích thú, phủi phủi tay đứng dậy, lại dắt thằng bé đi về phía trước.
Thừa Tự ước chừng mình đã đi được cỡ một tuần trà, có lẽ tầm một khắc thì bắt đầu nhõng nhẽo, nó mệt lắm rồi, liền dừng lại không nhìn đến Hoắc Thời Anh nữa, mà quay đầu tìm người vẫn thường bầu bạn với mình, nó đứng ngay cạnh chân A Phúc giật giật tà áo của cậu nhóc, A Phúc là người bạn cực kỳ ăn ý với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-lay-chong-nhieu-luong-tam-nhat/1033876/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.