Đang là giữa trưa, nên toàn bộ cung nhân trong ngoài cung Ung Hòa đều bước đi rất nhẹ nhàng, bầu không khí im lặng khác thường, ra đón Hoắc Thời Anh là cô gái hầu hạ bên cạnh hoàng hậu hôm đó tên là Cơ Ngọc, nàng ta bước ra từ chính điện nhún người hành lễ với Hoắc Thời Anh, đoạn mở miệng nói: “Thời Anh cô nương!”. Hoắc Thời Anh ngẩn người, nàng có rất nhiều thân phận, người hầu trong phủ nhà nàng gọi nàng là quận chúa, lúc đi lại trên triều đình cánh đàn ông gọi nàng một tiếng Đô ngu hầu, nhưng gọi là cô nương như thế này thì đây là lần đầu tiên. Cơ Ngọc không phải người hay nói chuyện, chào hỏi xong thì không nói gì nữa dẫn Hoắc Thời Anh đi vào trong điện, cũng giống như hôm ấy, hai người đi lướt qua chính điện tiến thẳng vào phòng ngủ bên trong, Cơ Ngọc đứng ở ngoài vén rèm cho Hoắc Thời Anh, vừa bước vào trong, Hoắc Thời Anh liền nhìn thấy trong phòng bày một bàn thức ăn, hoàng hậu đang ngồi cạnh bàn, tay chống chằm chờ, nhìn nàng đi vào. Hôm nay nàng ta không mặc lễ phục, mà chỉ mặc một bộ quần áo đã cũ bằng vải xanh, ống tay và nút kết áo bị dão do giặt quá nhiều lần, nàng ta thở dài giành nói trước khi Hoắc Thời Anh kịp khấu đầu hành lễ: “Sao mãi mới đến thế, cơm canh đưa lên đến hai lần rồi đấy.” Hoắc Thời Anh ngớ người, đang định vén tà áo lên bái lạy, nhưng vừa mới nhúc nhích, thì hoàng hậu đã sốt ruột vẫy vẫy tay: “Mau qua đây đi.” Động tác tay của Hoắc Thời Anh thoáng khựng lại, nhưng vẫn quỳ xuống đất nói: “Tham kiến nương nương!”. Bầu không khí trong phòng lập tức im bặt, gượng gạo, sau đó mới nghe thấy giọng nói yếu ớt mong manh của cô gái đang ngồi bên trên mềm mại cất lên: “Đứng lên đi.” Hoắc Thời Anh đứng dậy, đứng nghiêm trang, mắt nhìn chằm chằm xuống dưới chân mình, Cơ Ngọc đi ngang qua người nàng, nhẹ nhàng cẩn thận bày bát đũa ra, thỉnh thoảng lại vang lên âm thanh giòn tan của bát đĩa va vào nhau. Đợi Cơ Ngọc làm xong đứng sang một bên rồi, hoàng hậu mới lên tiếng: “Sao vậy? Còn bắt ta phải đích thân kéo cô qua ngồi nữa hả?”. Hoắc Thời Anh bất lực ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt to của hoàng hậu, khóe mắt nàng ta thoáng mang theo chút trách móc, hoàng hậu là một người phụ nữ rất phong tình, hơn thế đã từng trải qua sinh nở, nên mang theo một loại ý vị khác hẳn, cái nhìn trách móc đầy tính trêu chọc ấy, khiến Hoắc Thời Anh cảm thấy lúng túng, nàng cảm thấy như mình đang bị đùa giỡn, hơn thế còn bị một người phụ nữ đùa giỡn. Hoàng hậu nhìn nàng nói: “Lại đây đi mà.” Giọng điệu hờn dỗi, yêu chiều, khiến Hoắc Thời Anh tự dưng thấy đau đầu, mặt dày đi tới ngồi xuống ghế. Hoàng hậu bưng một cái bát con lên, liếc nhìn nàng một cái giục: “Ăn đi.” Bàn ăn là chiếc bàn tròn không lớn lắm, hoàng hậu ngồi bên cạnh Hoắc Thời Anh, khoảng cách gần đến nỗi chỉ cần hơi không chú ý thôi là sẽ va chân vào nhau, trước mặt Hoắc Thời Anh bày bốn món một canh, trình bày cũng khá đơn giản, gồm măng xào thịt, thịt kho tàu, cải xoăn xào, và một bát canh đậu phủ cải thảo, cuối cùng là một bát con đựng ớt thái nhỏ. Bữa cơm rất giản dị, bên cạnh đặt một bát cơm trắng lớn, Hoắc Thời Anh nhìn chiếc bát nhỏ bằng bạch ngọt trong tay hoàng hậu, lại nhìn sang cái bát to đùng ngay trước mặt mình, nhưng không nói năng gì bưng lên, gắp một đũa thức ăn sau đó bắt đầu và cơm. Cơ Ngọc vẫn đứng từ đầu đến cuối, lúc này thò tay ra đưa một cái bát không cho Hoắc Thời Anh múc canh, sau đó Hoắc Thời Anh nghe nàng ta nói: “Nương nương đã đợi cô nửa canh giờ rồi, thân thể người không khỏe, nên nhất định phải ăn uống đúng giờ, ăn cơm trưa muộn nửa canh giờ, thì lát nữa uống thuốc cũng bị muộn theo, mà như thế thì thuốc sẽ không còn hiệu quả nữa.” Giọng nói của Cơ Ngọc cũng giống như khuôn mặt nghiêm trang của nàng ta, bình thản không chút cảm xúc, hoàng hậu húp xong cháo trong bát của mình, lại ngước mắt lên nhìn Hoắc Thời Anh, nhưng nàng lại chẳng có bất cứ phản ứng nào, và một miếng cơm thật lớn, rồi bưng bát canh của mình lên húp. Hoàng hậu cúi đầu xuống, ăn được mấy miếng lại hỏi Hoắc Thời Anh: “Có hợp khẩu vị không?”.
Lúc ấy Hoắc Thời Anh đang và cơm vào miệng, bèn tranh thủ liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh một cái, sau khi nuốt xong mới trả lời: “Rất ngon.” Hoàng hậu khẽ mỉm cười: “Là Cơ Ngọc nấu ở phòng bếp nhỏ trong cung Ung Hòa cho cô đấy, nguội rồi lại đem đi nấu lại mất hai lần liền, cha và anh trai ta quanh năm chinh chiến ở biên quan, nên ta cũng biết qua qua về khẩu vị của các cô, những món ăn tinh tế tỉ mỉ, lại không lọt được vào mắt xanh của các cô đâu.” “Ừm.” Hoắc Thời Anh miệng đang nhai cơm nên trả lời không được rõ ràng lắm, nuốt xong liền ngẩng đầu lên gật đầu với Cơ Ngọc: “Cám ơn.” Câu nói này của nàng khiến Cơ Ngọc ngẩn ra, còn chưa biết nên phản ứng thế nào, thì hoàng hậu đã nhìn hai người bọn họ rồi bật cười. Cơ Ngọc xới liên tiếp cho Hoắc Thời Anh thêm ba bát cơm nữa, trong khi nàng ăn như rồng cuốn, thì nhìn sang hoàng hậu từ đầu đến cuối chỉ ăn đồ trong mấy cái đĩa nhỏ để trước mặt, bát cháo con con không biết là nấu từ gì, mà thấy bay ra mùi thuốc nhàn nhạt, thức ăn trong mấy cái đĩa cũng toàn là rau củ thanh đạm như đậu nành luộc, nộm cần tây, lạc, hẹ chẳng hạn, một bát cháo mà nhìn nàng ta ăn rất lâu, giờ vẫn còn già nửa, thức ăn trong đĩa cũng bị nàng ta bới bới gẩy gẩy, ăn miếng được miếng chăng, khiến Hoắc Thời Anh không nhịn được nhìn lâu thêm một lát. Hoàng hậu biết nàng đang nhìn mình, bèn nói: “Đây chính là số mệnh của ta, cả đời này không thể ăn thỏa thích được một bữa cho ra hồn, chỉ cần ăn món gì hơi không hợp thôi là sẽ khó chịu mất dăm bữa nửa tháng ngay, từ sau khi sinh Thừa Tự, lại càng không thể động vào những món tanh, nói không chừng một ngày nào đó không thở được nữa rồi qua đời luôn cũng nên.” Nàng ta nói nhẹ bẫng, giọng điệu thờ ơ tự giễu, nhưng vì trời sinh đã yêu kiều nhỏ nhắn, nên rất dễ khiến người ta trào dâng cảm giác thương xót, Hoắc Thời Anh nhịn mãi, nhịn mãi cuối cùng không cầm cự nổi, cầm đũa lên nhìn ra chỗ khác nói: “Nếu người cảm thấy khó chịu, thì thần có thể xoa bóp cho người, từ nhỏ thần đã học được một bộ công phu, nên có nghiên cứu khá nhiều về kỳ kinh bát mạch của con người, tuy rằng không có tác dụng gì lớn, nhưng vẫn hiệu quả trong việc giãn gân cốt và tuần hoàn máu.” Nói xong Hoắc Thời Anh lại vùi đầu xuống và cơm, hoàng hậu nhìn nàng mỉm cười hài lòng, sau đó hỏi: “Lát nữa cô phải đi đâu à?”. “Lát nữa thần có chút chuyện công vụ phải xử lý.” Hoắc Thời Anh đáp qua loa, hoàng hậu nghe xong gật gật đầu không hỏi gì thêm nữa, bữa cơm cứ thế lặng lẽ trôi qua. Tổng cộng Hoắc Thời Anh ăn hết năm bát cơm, mấy đĩa thức ăn đều bị nàng diệt sạch, Cơ Ngọc đứng hầu bên cạnh không mảy may có chút ngạc nhiên nào, giống như thể đã nhìn nhiều thành quen rồi, nàng ta nhanh nhẹn thu dọn hết bát đĩa đi, còn hầu nàng rửa tay súc miệng nữa. Xong xuôi, hoàng hậu cũng sửa soạn xong, quay người qua hỏi nàng: “Giờ định đi luôn hả?”. Hoắc Thời Anh cúi người xuống thưa: “Nếu nương nương không còn gì dặn dò, thì Thời Anh định sẽ đi luôn.” “Ừ.” Hoàng hậu nói xong, quay đầu sai Cơ Ngọc: “Đi đi, bế đại điện hạ đến đây.” Cả ba người đang đứng trong phòng, hoàng hậu và Hoắc Thời Anh đứng đối diện với nhau, Cơ Ngọc đứng lệch về phía sau lưng hoàng hậu, lời dặn của hoàng hậu vừa dứt, trong khi khuôn mặt Hoắc Thời Anh không để lộ ra chút cảm xúc nào, ánh mắt vẫn bình tĩnh thản nhiên, thì ngược lại Cơ Ngọc lại ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt kinh ngạc, miệng mở ra toan nói gì đó nhưng không thốt nổi lên lời, rất lâu sau cũng không hề nhúc nhích. Hoàng hậu đợi một lúc, dường như hết kiên nhẫn, phớt lờ Cơ Ngọc cao giọng nói với ra bên ngoài: “Một người đi bế đại điện hạ đến đây cho ta.” Lúc ấy Cơ Ngọc mới cử động, nhún mình một cái với hoàng hậu nói: “Để nô tì đi.” Nói xong vội vàng đi ra ngoài. Một lát sau, đại điện hạ Thừa Tự ngồi trong vòng tay của một tiểu thái giám đi vào, hôm nay thằng bé không nghịch cũng không quấy, ngồi trong lòng người khác, đầu vẫn ngẩng cao, ngực ưỡn thẳng, vì thời tiết đang nóng nên chỉ mặc trường sam màu trắng ngà, từ trên xuống dưới mũm mĩm núng nính trông cứ như một vị tiểu Bồ Tát nghiêm trang vậy. Tiểu thái giám bế đại điện hạ tới đang định hành lễ với hoàng hậu, nhưng lưng còn chưa kịp cúi xuống, thì hoàng hậu đã đưa tay ra đón thấy thằng bé, nhưng nửa đường thì bị Cơ Ngọc ngăn lại: “Đại điện hạ ngày một nặng, người không bế nổi đâu.”
Hoàng hậu cũng không nói gì, thất vọng thu tay về, sau đó sán lại gần hôn lên cái má phúng phính của thằng bé cười hỏi: “Thừa Tự, ăn no chưa con?” Thằng bé không chút nể tình giơ tay lên chùi chùi chỗ vừa bị mẹ mình hôn, quay đầu sang chỗ khác, không để ý gì đến hoàng hậu nữa. Hoàng hậu cũng không để tâm, quay người lại nhìn Hoắc Thời Anh, Hoắc Thời Anh vội vàng bước lên trước định hành lễ với Thừa Tự, nhưng bị hoàng hậu giơ một ngón tay ra chỉ chỉ nói: “Cô thôi đi nhé, ở cung Ung Hòa này, ta không bao giờ muốn nhìn thấy dáng vẻ quỳ lên quỳ xuống của cô.” Hoắc Thời Anh bất lực đành phải đứng thẳng người lên, lúc ấy hoàng hậu lại nói: “Cô lại đây.” Hoắc Thời Anh tiến lại gần, hoàng hậu liền đón lấy Thừa Tự từ trong tay Cơ Ngọc, quay lại nhét vào lòng Hoắc Thời Anh, sau đó hạ lệnh đuổi người: “Đi đi, không phải cô cần đến doanh Thị vệ sao? Đem Thừa Tự qua đó luôn, đợi buổi chiều cô xuất cung thì mang nó về trả cho ta.” Hoắc Thời Anh cả kinh, cuống quýt nói: “Thần không dám.” Hoàng hậu thờ ơ hỏi lại: “Sao không dám?”. Hoắc Thời Anh cúi đầu: “Đại điện hạ tôn quý như vậy, thần không chịu trách nhiệm nổi đâu, xin nương nương… người tha cho thần.” Hoàng hậu nhướng mày: “Ta nói cô chịu trách nhiệm được tức là được, nó có va đập chỗ nào thì cũng không phải lỗi của cô.” Người phụ nữ này thật ngang ngược. Hoắc Thời Anh ôm thằng bé trong lòng giống như cầm một củ khoai nóng bỏng tay, đã thế còn là một củ khoai quý hiếm đắt tiền nữa chứ, mẹ của củ khoai thì cứ khăng khăng bắt ép Hoắc Thời Anh đến nỗi nàng chỉ biết cúi đầu thưa: “Thần không thể…” Chẳng đợi nàng nói xong, thằng bé trong lòng đột nhiên hét toáng lên: “A!” Chỉ là một tiếng hét tức giận đơn âm tiết thôi, nhưng rất to, khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía nó, thằng bé ngọ nguậy các kiểu, sốt ruột nhìn Hoắc Thời Anh. Hoàng hậu và Hoắc Thời Anh đồng loạt nhìn nó, sau đó lại ngước lên nhìn đối phương, dù thằng bé có ngọ nguậy thế nào cũng không thoát nổi cánh tay của Hoắc Thời Anh, nó nổi cáu túm chặt lấy tóc nàng, nhưng Hoắc Thời Anh chẳng bị ảnh hưởng chút nào, thò tay giật tóc ra khỏi hai móng vuốt của thằng bé. Hoàng hậu nhân cơ hội này nói: “Cô nhìn thấy chưa, thằng bé này bị ta chiều quá sinh hư, ba tuổi rồi nhưng vẫn không chịu nói chuyện, cô bế nó đi đi, dạy dỗ nó cẩn thận cho ta.” Hoắc Thời Anh còn muốn nói nữa, nhưng hoàng hậu đã hết sạch kiên nhẫn: “Trong nhà ta, cha ta có bốn người con trai, nên ta biết một bé trai thì nên trưởng thành như thế nào, va đập bầm tím là chuyện bình thường, ở trong cung này không ai dám làm hại nó đâu, đi nhanh đi, khi nào cô xuất cung thì trả nó về cho ta, đi đi, đi mau đi.” Nói xong liền đẩy nàng đi. Bậc mẫu nghi thiên hạ mà đã động thủ đuổi người, thì quả thật Hoắc Thời Anh không cách nào cãi lý được với nàng ta thêm, đầu óc quay mòng mòng tay bế đứa bé bị xua ra khỏi cung Ung Hòa, ra đến bên ngoài cung, mặt trời rải nắng xuống hai người, nàng cúi đầu nhìn thằng bé trong lòng, lại quay đầu nhìn cửa cung phía sau lưng, cuối cùng bật cười bất lực, thì thào với đứa bé: “Mẹ của người, lợi hại thật.” Không biết thằng bé có nghe hiểu được không, mà thò tay ra huơ huơ trước mặt Hoắc Thời Anh, nàng liền nhấc tay lên khẽ búng vào lòng bàn tay nó, đột nhiên bị búng một cái khiến lòng bàn tay cậu nhóc đỏ ửng. Hoắc Thời Anh đi về phía trước, cứ tưởng cậu nhóc sẽ khóc ré lên, nhưng trái lại không hề có động tĩnh gì, cúi đầu nhìn thử, thì thấy hốc mắt ngân ngấn lệ, trừng mắt hung dữ nhìn nàng, hành động của nó khiến Hoắc Thời Anh bật cười, gác đầu đứa bé đang buồn bực lên vai mình, sải bước đi thẳng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]