Vương Thọ Đình có tạng người gầy gò, phải nói là cực kỳ gầy gò, thậm chí gầy đến độ bộ quan phục ông ta mặc trên người, trước ngực và sau lưng đều phồng hết cả nên, trông không vừa vặn chút nào, vóc dáng của ông ta cũng không phải quá cao, khuôn mặt bình thường, màu da trên mặt ngăm đen đúng kiểu người thường xuyên dầm mưa dãi nắng, nhuốm vẻ phong trần, hai bên tóc mai đã ngả hoa râm, khóe mắt nhăn nheo, nếu không phải ông ta mặc quan phục nhất phẩm đứng ở trong ngự thư phòng, mà để ông ta thay một bộ quần áo khác, đứng ở một nơi khác có nói ông ta là một lão nông quanh năm trồng trọt cày cấy chắc cũng không quá lời. 
Người tới vừa đặt chân vào ngự thư phòng, còn chưa kịp quỳ xuống hành lễ, Hoàng thượng đã đứng bật dậy từ chỗ ngồi, đích thân ra đón vào, đứng giữa Hoắc Thời Anh và ông ta nói: “Vương khanh, vị này là tướng trấn thủ thành Lương Châu, Hoắc Thời Anh.” 
Trên khuôn mặt của Vương Thọ Đình lộ ra vẻ kinh ngạc, Hoàng thượng mà lại đích thân giới thiệu một người cho ông ta ư, hành động này là…… còn chưa đợi ông ta kịp nghĩ sâu xa thêm thì Hoắc Thời Anh đã hành đại lễ tham bái như với thầy dạy, Vương Thọ Đình lại càng cả kinh, không kìm được hỏi ngược lại: “Vị Hoắc tướng quân này, trước đây chúng ta có quen thân với nhau à, sao lại dùng đại lễ như vậy?”. 
Con người Hoắc Thời Anh luôn rất lịch sự với giới văn nhân, từ thái độ đối với hai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-lay-chong-nhieu-luong-tam-nhat/1033844/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.