Hoắc Thời Anh vứt đũa đứng dậy đang định đi, thì Hoắc Thời Gia lại kéo ống tay áo nàng giữ lại: “Việc ăn uống là quan trọng nhất, người tới thì cũng tới rồi, đợi thêm lúc nữa thì đã làm sao?”.
Hoắc Thời Anh nhìn Hoắc Thời Gia một lúc ngẫm nghĩ một lát, rồi lại ngồi xuống, ăn thêm hai bát nữa, uống một bát canh thật lớn, rồi mới buông đũa, có một nha hoàn bước tới hầu nàng lau tay, súc miệng, giày vò một lúc mới đứng dậy nói với Hoắc Thời Gia: “Nhị ca có đi cùng muội không?”.
Hoắc Thời Gia cúi mắt ngồi nguyên tại chỗ: “Ta không đi, nửa đêm rồi ta lười phải xã giao với huynh ấy lắm.”
Hoắc Thời Anh gật gật đầu, Cung thị ngồi cạnh liền tiếp lời: “Hay là để thiếp đưa Thời Anh qua đó nhé?”.
Hoắc Thời Gia không nói gì, nhưng Hoắc Thời Anh thì gật đầu đồng ý: “Cũng được, vậy phiền nhị tẩu rồi.”
Có nha hoàn đi tới khoác thêm áo choàng cho Cung thị, Hoắc Thời Anh chờ nàng ta sửa soạn xong xuôi rồi cùng đi ra cửa, Nghi Ca vẫn luôn bám sát theo mẫu thân nó, nhưng ánh mắt thì cứ nhìn chăm chú vào Hoắc Thời Anh mãi không thôi.
Nét mặt của đứa trẻ này vẫn chưa học được cách che giấu, trong ánh mắt nhìn Hoắc Thời Anh chứa đầy vẻ hiếu kỳ và khát vọng, trước khi Hoắc Thời Anh đi ra cửa liền xoay người lại xoa xoa đầu nó, nhéo nhéo yêu tai vành nó, giống như mỗi khi phụ thân nó mân mê vành tai nàng: “Ngoan lắm.” Nghi Ca liền nở nụ cười toe toét.
Vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-lay-chong-nhieu-luong-tam-nhat/1033839/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.