Đỗ Từ cho là bản thân đã cảm ơn xong, xoay người muốn rời đi, thế nhưng Thích Nam Kha vẫn giữ mãi không buông.
Đỗ Từ “???”
Khuôn mặt trắng nõn của Đỗ Từ bị khói hun có chút đen, nhưng hai con mắt sáng ngời trong suốt. Lúc nãy khi mũi tên mang mồi lửa xẹt qua, tuy đã được Chu phó tướng nhanh tay cứu giúp thế nhưng lông mày phải của Đỗ Từ vẫn bị xém mất một ít, tóc trước trán và cạnh thái dương hơi hơi có mùi khét, ngọn tóc xun cả lại.
May mà da và mắt không có bị thương, nếu không thì thật tiếc cho cái dung mạo hơn người kia.
Thích Nam Kha yên lặng quan sát Đỗ Từ. Đỗ Từ giãy không thoát thì chau mày nói “Vị đại ca này, ngươi có ý gì vậy?”
Thích Nam Kha vẫn không nói nửa lời. Từ phó tướng tiến lên giải vây “Nghe khẩu âm của vị công tử này có vẻ như là người Thục Thế?”
Đỗ Từ hếch cằm “Không sai, bản… Tiểu gia ta tới đây buôn bán.”
“Tới Vĩnh Ca?” Từ Phúc Giang hỏi.
“Không.” Đỗ Từ giả bộ như một thương nhân Thục Thế, nghiêng đầu “Chuyện này liên quan gì đến các ngươi?”
“Thiếu gia nhà ta vừa hay cũng muốn tới Vĩnh Ca, chúng ta cũng coi như có duyên, nếu được thì có thể cùng đi.” Từ phó tướng cười, tiếc nuối “Thật là đáng tiếc.”
Đỗ Từ có chút thấp thỏm, ba người này nhìn qua có vẻ không phải dạng dân chúng tầm thường, toàn thân mang theo sát khí nặng nề, không chừng không phải loại người đứng đắn gì, thế cho nên cho dù Đỗ Từ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-khi-nao-toi-cuoi-ta/1354873/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.