Trong một trấn nhỏ cách Vương thành hơn tháng đi đường, thừa dịp trời tối, ba con ngựa cao to ghé vào trạm dịch. Một người trong số đó khoác áo choàng bẩn thỉu, dáng vẻ khôi ngô cường tráng, chỉ đứng trước cửa thôi mà đã gần như chiếm hết cả cái khung cửa, khiến tiểu nhị của trạm dịch không khỏi sợ đến mềm nhũn cả hai chân.
“Mấy… Mấy vị đại gia…” Tiểu nhị sợ người đến là thổ phỉ, run run lui vào bên trong, nói “Hôm nay, hôm nay đã hết phòng rồi…”
“Im miệng!” Chưởng quỹ từ phía sau bước nhanh tới tiếp đón, ánh mắt sắc bén quét qua lệnh bài giắt bên eo đối phương. Sau khi thấy rõ bọn họ không phải thổ phỉ thì cung kính thưa “Ba vị khách quan, tuy giường chung không còn, nhưng phòng hảo hạng thì bản điếm vẫn còn mấy gian.”
Khuôn mặt của người nam nhân cao lớn gần như bị mũ áo choàng che khuất, chỉ để lộ ra hai con mắt sắc bén mà dữ tợn. Dưới ánh đèn nhập nhèm, đôi con ngươi giống như phủ một tầng bụi, khiến người vừa nhìn liền hoảng hốt. Chất giọng nam trầm thấp, mang theo mùi gió cát cuồn cuộn “Ba phòng hảo hạng.”
“Khách quan, mời vào trong!” Chưởng quỹ không dám nhìn thêm, cúi đầu khom lưng dẫn người về phòng.
Hai người đi sau nam nhân lớn tiếng phân phó “Ngựa bên ngoài trông nom cho cẩn thận, cỏ nhớ dùng cỏ tươi.”
“Vâng, vâng!” Tiểu nhị run rẩy chạy ra ngoài.
Ba người này chính là ba người Thích Nam Kha vừa từ biên cương quay về báo cáo. Tất nhiên, về thành không chỉ có mấy người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-khi-nao-toi-cuoi-ta/1354871/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.