Edit: V-Emy
□ như nước. (ô vuông xuất hiện trong bản raw và convert luôn, mình giữ nguyên)
Đôi mắt màu hổ phách của Hoa Nam BÌnh ở dưới ngọn đèn mờ có vẻ càng long lanh, nhu tình cùng □ trong mắt hắn dần dần lui khỏi, thay vào đó là sự tức giận và thất vọng khôn ngui. Hắn xoay người đặt ta trên thảm, "Nàng nhìn cho kỹ, người ở trước mặt nàng rốt cuộc là ai!"
Ta trầm mặc trong chốc lát, rũ mắt bình tĩnh giải thích: "Bệ hạ, vi thần say."
"Tưởng niệm cố nhân, cho nên rượu không làm người say mà là người tự say sao?" khẩu khí của hắn mang theo một cỗ châm chọc và chua sót.
Ta bị giáng một đòn làm tỉnh táo lại, mùi rượu hoa đào thuần khiết của Hồng Tuyết lâu, cách rất xa vẫn có thể ngửi được một mùi hương ấm áp làm người ta muốn say, nhưng bầu rượu Triệu Khả súc nước cho ta làm sao có thể có được loại hương vị này. Ta tự cho là thông minh giả say muốn hắn chết tâm, lại không nghĩ đến cuối cùng lại tự mình đánh mình một bạt tay.
Ta giả bộ trấn định, nhìn chằm chằm hắn giải thích, "Nếu không bệ hạ cho rằng một người thô lỗ như ta vì sao lại có hưng trí ngồi ở đây ngắm hoa hải đường? Đương nhiên là vì tương tư mà tới."
Hoa Nam Bình nhíu mày.
Ta nằm trên mặt đất, tâm tư trôi xa. Một năm trước ở tướng quân phủ, cũng ở nơi này, Giang Hành Tri ngồi ở đây tự châm tự uống, đọc cho ta rất nhiều câu thơ ta chưa bao giờ nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-hao-sac-khong-co-nam-nhan-khong-vui/758876/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.