Edit: V-Emy
Ở doanh địa đại quân bày trận sẵn sàng nghênh địch, ta cưỡi ngựa nhanh chóng đuổi theo đội ngũ xuất phát phía trước, vốn nên đi bái kiến chủ soái trước, nhưng khi tới nơi, ta liền cảm thấy không khí không đúng.
Kha Cửu đỏ hồng mắt quật cường trừng Hồ Mặc, Hồ Mặc đỉnh đạc chỉ tay lên trời mà mắng, ta ho khan một tiếng, Hồ Mặc khẩn trương câm miệng lại, Kha Cửu thấy ta, hấp háy mũi, ánh mắt hắn trong nháy mắt phát sáng lên như nhìn thấy cứu tinh: "Như Ngọc tỷ..."
Ta mỉm cười vuốt xuôi lông hắn, kéo chặt dây cương hỏi Hồ Mặc: "Chủ soái đâu?"
Hồ Mặc liếc mắt Kha Cửu một cái, ta lúc này mới quay đầu tinh tế đánh giá hắn: "Kha Cửu An?"
"Vâng." Kha Cửu hung hăng gật đầu, "Tên này là đại danh của ta, nhưng Như Ngọc tỷ cứ gọi ta là Tiểu Cửu nhi đi."
Lòng ta hiểu rõ, Hoa Nam Bình kia quả nhiên chẳng có chủ ý hay.
Con nuôi của Binh bộ thượng thư Kha Diệu, chính là tôn tử duy nhất của nhà giàu có bậc nhất Đại Hoa Kha lão nhi, trước kia chỉ nghe nói hắn được nuôi dưỡng nơi nhà cao cửa rộng, nghe Hoa Nam Bình nói hắn vào cấm quân, ta còn rất kinh ngạc, cũng chưa từng nghĩ đến người này chính là Kha Cửu.
Một đạo thánh chỉ của Hoa Nam Bình đưa Kha Cửu không hề có kinh nghiệm lên chiến trường, Kha lão nhi tất nhiên sẽ quyên góp rất nhiều rất nhiều quân lương, quân tư, lui một vạn bước mà nói, cho dù Kha Cửu hắn chết trận sa trường, cũng có ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-hao-sac-khong-co-nam-nhan-khong-vui/758867/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.