Ngày hôm sau tuy rằng là mùng một tết, nhưng cũng là ngày vào triều. Tất cả những người đứng trên triều đều có chút buồn ngủ, có đại thần trên người còn loáng thoáng mang theo rượu vị. Ân Đào Đào hai mắt rời rạc đứng ở phía sau, sau khi thấy ta đang nhìn nàng liền nhe răng cười, bộ dạng say chưa tỉnh. Hồ Mặc thì gục đầu ngủ gật.
Bệ hạ còn chưa đến, các đại thần liền tốp năm tốp ba tụm chung một chỗ nói chuyện. Lúc thấy ta tiến vào, Tô Thiếu Ngân vươn một bàn tay về phía ta, từ từ vẫy vẫy.
"Cái gì?" Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
Tô Thiếu Ngân nhăn râu: "Đèn lưu ly của ta, cái đêm qua ngươi mượn đi ấy, ngươi muốn đua sao!"
Ta 囧 囧 tại chỗ, cái danh keo kiệt của Tô Thiếu Ngân tuy rằng danh bất hư truyền, nhưng cũng không đến mức tính toán vì cái đèn lưu ly chứ. Chắc là ta giống cha ta, vì chuyện thúc giục muốn quân lương mà đắc tội với lão, lão mượn cơ hội trút giận.
Trách không được mỗi lần cha ta nhắc tới lão đều ngứa đến nghiến răng. Cha ta nói lúc ta còn chưa sinh ra, có một lần ông chinh Nam Chiếu, Tô Thiếu Ngân chính là giám quân. Tô Thiếu Ngân trước thì cắt tiền thưởng của ông sau lại cắt tiền thuốc. Ông già lúc ấy nghèo kiết xác chỉ còn lại có vài đồng. Lúc ông cưỡi ngựa xuống một trấn nhỏ xem xét bố phòng thì đói chịu không nổi, chỉ có thể chui vào nhà người ta trộm khoai lang, còn bị tóm. Cha ta mỗi lần nhắc tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-hao-sac-khong-co-nam-nhan-khong-vui/758860/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.