Ta dừng ở Hồi Xuân đường lớn nhất thành Trường An hồi lâu, chui vào tiệm may bên cạnh, mua một cái mạc ly* có thể che khuất mặt đội lên đầu, cực kỳ không được tự nhiên bước vào cửa chính. Kết quả không nhìn rõ đường, thiếu chút nữa bị vấp cửa.
Đêm giao thừa, cửa Hồi Xuân đường chỉ có một tiểu đồ nhi vừa ngáp vừa trông cửa.
Tiểu đồ nhi bị giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy ta liền không kiên nhẫn hỏi: "Bốc thuốc hay là xem bệnh?"
Ta nói: "Gọi đại phu của các ngươi ra đây."
Tiểu dược đồ khoát tay ý bảo ta chờ đấy, sau đó nhanh như chớp chui vào hậu đường.
Một lát sau có một tông y lão tiên sinh đầu bạc râu bạc trắng đi ra. Trên râu mang theo bọt trà, phỏng chừng là đang ăn cơm tất niên với người nhà ở phía sau thì bị người ta gọi lên.
Lão nhìn thấy ta, nâng tay ý bảo mời ta ngồi. Ta đưa cổ tay duỗi đến trước mắt lão, quả thật không thể bình tĩnh hơn, "Nhanh chút nhanh chút."
Đại phu kia cười khổ đem đặt tay ta trên đệm gối, nhắm mắt vuốt râu cảm nhận mạch đập của ta.
Qua một lúc, lão rời khỏi cổ tay ta, trái tim ta trong nháy mắt bị bóp chặt. Lão chắp tay nói: "Chúc mừng phu nhân, đây là hỉ mạch."
Ta theo bản năng không muốn tiếp nhận chuyện này là thật, liền nổi giận đùng đùng vung tay áo, "Nói hươu nói vượn, ông đây cũng không tin toàn bộ đại phu ở thành Trường An này đều làm đúng đức hạnh." Dứt lời bỏ lại một nén bạc rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-hao-sac-khong-co-nam-nhan-khong-vui/758857/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.