Hoa Nam Bình lại răn dạy ta vài câu, ta nghe vào tai trái ra tai phải, chung quy vẫn cảm thấy hắn sẽ không thật sự phạt ta làm gì. Có trời mới biết sự tự tin này của ta là từ đâu tới. Hắn dường như có chút mỏi mệt, sau khi xoa xoa khóe mắt, nói: "Nàng lui đi, ngày mai thay cha nàng vào triều sớm." 
Ta quỳ xuống tạ ơn. 
Cha ta ông ấy rốt cuộc cũng không cần lâm triều nữa. Cụp mắt che giấu suy nghĩ thật, ta xoay người rời đi. 
Mới vừa đi đến thềm đá bạch ngọc tuyên chính điện, thì có một nữ tử đang bước đến từ đối diện, khoảng mười bảy, mười tám tuổi, có vài thị vệ và cung nữ đi theo phía sau. Tuy rằng nữ tử y bào trắng thuần, vì trong quốc tang nên không mang trang sức gì, nhưng vẫn tôn lên dung mạo minh diễm. Đôi mắt hạnh đào, nhưng thật ra so với bình thường thì nhìn thanh nhã hơn vài phần. Ta ngẩng đầu nhìn thấy nàng, liền hành lễ: "Thần Triệu Như Ngọc khấu kiến công chúa điện hạ." 
Nàng thấy ta ở đây thì có chút giật mình, nhưng nhanh chóng che giấu đi, lại mang vẻ mặt kiêu kỳ thương ngày, "Nhiều ngày không thấy, tiểu tướng quân càng ngày càng mạnh mẽ tráng kiện." 
Khóe miệng ta co rút, "Tạ công chúa khích lệ." 
"Hừ, " Nàng lạnh lùng đánh giá ta, chậm rì rì nói, "Tiểu tướng quân không cần khách khí, bản cung nói cũng là nói trong lòng. Không biết lần này tiểu tướng quân trở về, có thể ở lại mấy ngày?" 
Ta nhớ là vừa rồi Hoa Nam Bình dường 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-hao-sac-khong-co-nam-nhan-khong-vui/758846/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.