Ngày hôm sau, ta đang xem bản đồ ở doanh trướng, cầm bút lông vẽ vẽ. Nghe thấy Cố Phán Hề gọi, ta nhíu mày ngẩng đầu lên, nhìn chén thuốc hắn đang cầm, chỉ có thể cười khổ nói: "Thuốc đắng này uống đến khi nào mới hết đây?"
Cố Phán Hề cười cười: "Tiểu thư chờ một chút."
Ta cúi mi nghĩ nghĩ, hỏi: "Ta hỏi ngươi mấy lần ngươi cũng không chịu nói cho ta biết, thì cũng thôi đi. Hiện tại ta chỉ muốn biết, bệnh này của ta, có làm lỡ việc quân cơ... Hay không?"
"Làm lỡ thì thế nào? Không làm lỡ lại như thế nào?" Ngữ khí của hắn có chút lạnh. Ta hiểu tính cách của hắn, thói quen nghề nghiệp của thầy thuốc là đem sức khỏe thân thể đặt ở vị trí đầu tiên, hận nhất là các loại nguyên nhân làm ra vài việc tổn hại đến thân thể bản nguyên.
Ta buông bút lông, cầm lấy chén thuốc trong tay hắn: "Ngươi đừng bực, nghe ta giải thích đã. Nay sắp đến mùa đông, chỉ sợ đợi lúc trời đông giá rét, Tây Lương sẽ nhân cơ hội mà tập kích quấy rối. Nếu chuyện ta bị bệnh truyền ra đi, ta chỉ sợ, sĩ khí —— "
Hắn ngắt lời ta, "Tiểu thư không cần nói nữa, ta hiểu ý của cô."
"Vậy ngươi trả lời ta, cơ thể ta rốt cuộc có vấn đề gì hay không?"
Cố Phán Hề đột nhiên đưa tay đặt dưới trán ta, ánh mắt rất là phức tạp. Ta không dám lộn xộn, cẩn thận thử hỏi hắn: "Không phải ta không cứu được chứ?"
Hắn cười, nói: "Mười năm trước, lúc ta mới gặp tiểu thư, cô vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-hao-sac-khong-co-nam-nhan-khong-vui/758844/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.