Ngày hôm sau tỉnh lại, sắc trời sáng rõ, ánh mặt trời chói mắt từ cửa sổ chiếu vào khiến ta không mở mắt ra được. Ta cuống quít đứng dậy, vừa mới đứng lên liền cảm giác được đầu đau như muốn nứt ra. Hai chân thì mềm nhũn, đứng thẳng cũng không xong, cộp một tiếng đụng vào mép giường.
Triệu Khả bưng nước ấm tiến vào, thấy ta ôm đầu lăn lộn liền chạy nhanh tới, thay ta xoa xoa cái trán, mang theo trách cứ nói: "Tiểu thư người cũng không phải không biết mùi đau đầu khi say rượu, còn cố tình tự đi tìm say. Rượu Lâm Sương mạnh không giống như nước đường ở Trường An. Bây giờ người đã biết mùi chưa?"
Ta đau đến nhe răng, mở miệng trả lời cô nàng: "Ta chỉ nhất thời nghĩ không thông, mới tìm Tô mỹ nhân cùng Lưu Danh ra ngoài giải sầu. Không cẩn thận nên uống nhiều."
Triệu Khả từ trong lỗ mũi khẽ hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa, đứng dậy vắt khăn lau mặt cho ta.
Cô nàng làm bộ thờ ơ hỏi ta: "Tiểu thư người ngày hôm qua uống rượu không nói nhảm gì chứ?"
"Em cũng không phải không biết, ta bất luận thế nào thì lần nào say cũng đều mất trí nhớ. Làm sao ta biết ta nói lung tung cái gì, làm sao hả?"
Triệu Khả liếc ta: "Không nói lung tung đương nhiên là tốt, chỉ nhìn công tử phản ứng, tiểu thư phỏng chừng, chưa nói lời gì có lỗi."
Động tác cọ rửa của ta cứng ngắc vài phần, lại không sao cả nói: "Ta với hắn lại không ồn ào hục hặc gì, hẳn là không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-hao-sac-khong-co-nam-nhan-khong-vui/758841/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.