🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Dứt lời, còn chưa để ta phản ứng lại, hắn đã đưa tay đổ chén thuốc đã sắc xong vào trong miệng ta. Ta bị nghẹn thiếu chút nữa nước mắt trào ra, liền căm giận nhìn hắn: "Phán Hề, mấy ngày nay ta đã đắc tội với ngươi sao?"

"Không có." Hắn mặt không chút thay đổi.

"Ta căn bản không bị bệnh nan y đúng không?" Ta thử nói.

Tay hắn thế nhưng lại run lên, chén thuốc rơi trên mặt đất, vỡ nát. Hắn cười lạnh nhìn ta, "Chỉ biết so với bệnh nan y còn thảm hơn."

Ta không phản ứng vì hắn làm ta sợ, tự cố tự nói: "Cơ thể của ta tự ta hiểu rõ, chắc là không đáng ngại. Còn cái cổ kia, nếu không nguy hiểm đến tính mạng thì được rồi, Phán Hề, ngươi theo ta từ Trường An đến Lâm Sương, nhưng nơi đây không giàu có và đông đúc như Trường An. Mấy năm nay ngươi ở Thái Y viện được chăm sóc đầy đủ không chịu chút khổ cực, còn nữa, Tây Lương có thể phạm biên bất cứ lúc nào, ta sợ ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, sẽ không kịp chiếu cố ngươi."

Cố Phán Hề cười khẽ, liếc mắt nhìn ta: "Tiểu thư, có chuyện gì cứ nói thẳng."

Ta thấy hắn cười thật là châm chọc, sờ sờ cái mũi, xoay người nhặt những mảnh vỡ của chén thuốc lên. Bởi vì mới đến đây, nên chưa có nha hoàn hay nô bộc. Nơi đây lại ở sau hậu viện, ngộ nhỡ đâm phải chân ai thì phiền phức. Ta nhặt hết mảnh vỡ liền đứng dậy, còn nghiêm túc khuyên hắn: "Phán Hề, ngươi về Trường An đi."

Hắn không nói, nhìn

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-hao-sac-khong-co-nam-nhan-khong-vui/758838/chuong-12.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.