Không thể không nói, trong hai năm qua y thuật của tên thú y Cố Phán Hề kia quả thực nhảy vượt bậc. Ngay tối hôm đó ta đã có thể tràn trề sức sống mà chạy nhảy khắp nơi, vì thế ngày hôm qua Cố Phán Hề đã dặn ta phải tĩnh dưỡng. Ta quăng lời dặn của đại phu qua một bên, kéo Triệu Thanh Y ra cửa hậu viện mở trận diễn binh. Kết quả, lúc xuống bậc thềm không ngờ té ngã như chó gặm đất. Sau khi vất vả đứng lên, nhìn cái kiểu nín cười đến mức mặt đỏ bừng của hắn, ta xoa xoa cái trán sưng đỏ, híp mắt nói: "Muốn cười thì cười đi."
"Thuộc hạ không dám." Giọng hắn cũng run lên vì nghẹn.
Ta trừng hắn: "Muốn cười thì cười, còn nói cái gì có dám hay không. Ta hận nhất hành vi đạo đức giả như ngươi, để trừng phạt, ta sẽ đi đào bình rượu hầu nhi trong viện của ngươi."
Hắn lập tức sốt ruột, "Đại... Đại nhân... Người đây là... Đây là trâng tráo, quan báo tư thù, công báo tư nang (lợi dụng việc công để bỏ túi riêng),lang bối vi gian (cấu kết với nhau làm việc xấu) nối giáo cho giặc!"
Ta đang thuận tay xách xẻng đào bình rượu trong viện của hắn, nghe vậy liền nói với hắn: "Ngươi còn dùng thành ngữ bậy bạ, ta sẽ quăng ngươi cho Trần lão quân sư trông coi Dục Ấu đường."
Hắn lập tức ngậm miệng không dám nhiều lời, lúc lão Trần còn trẻ có đi theo cha ta Nam chinh Bắc chiến, sau đó bị thương trên chiến trường, liền khăng khăng đòi đến Dục Ấu đường trong Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-hao-sac-khong-co-nam-nhan-khong-vui/758831/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.