Bất Luận ta có tiếp tục giải thích với tên Triệu Thanh Y kia thế nào đi nữa, hắn đều mang vẻ mặt đau khổ bức bách mà quỳ gối dập đầu, sau đó lặp lại một câu ngàn năm không đổi: "Ty chức muôn vạn lần đáng chết." 
Mặc cho ta đe dọa, hắn vẫn trơ như tảng đá trong hố xí vậy. Mỗi lần thấy ta uy hiếp bắt hắn thả ta ra, hắn liền bắt đầu mang vẻ mặt chất phác hỏi ta muốn ăn cái gì. Quả thật giống như gà, vịt nói chuyện với nhau. 
Sau đó ta cũng bình tĩnh trở lại, tốt xấu gì thì cuộc sống của ta ở phủ Thái Thú mấy ngày qua cũng rất thoải mái, cho nên ta nghĩ, cùng lắm thì trở về Trường An với hắn. Cha đẻ của vị tướng quân này sẽ không thể không nhận ra con gái ruột của mình, đợi đến lúc phân rõ thân phận xong ta có thể rời đi. Mặt khác, ta cũng phải tiếp tục hưởng thụ vài ngày thoải mái này. 
Ngày thứ hai sau khi nghĩ thông, ta đồng ý cùng Triệu Thanh Y quay về Trường An, với điều kiện phải mang theo cả Kha Cửu. 
Kha Cửu ngốc ngay cả ăn xin cũng không biết, lại còn rất lười biếng, trên cổ có treo ổ bánh mì cũng không chịu cúi xuống gặm. Ta sợ nếu ta vứt hắn ở đây hắn có thể để mình đói chết. 
Sau khi Triệu Thanh Y từ chỗ ta biết rõ Kha Cửu là ai, vẻ mặt đau khổ bức bách lập tức đổi thành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. 
Đặc biệt là sau khi thủ hạ của hắn mang Kha Cửu đã tắm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-hao-sac-khong-co-nam-nhan-khong-vui/758828/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.