Căn cứ theo định luật “Người xúi quẩy uống nước lạnh cũng buốt răng” và “Nhân vật chính không nhất định là cường đại nhất”, công phu của Tướng quân cùng Vương tử cố nhiên tương xứng nhau. Vương tử bởi vì quá lâu không gặp được đối thủ cho nên bị đánh vẫn cười hì hì, Tướng quân thì càng thấy nụ cười đắc ý (?) khoe khoang (?) của gã lại càng nóng giận.
Hai người cuối cùng không còn chương pháp gì đang lăn qua lăn lại cùng một chỗ trên mặt đất thì bị một tay Vương gia bất thình lình xuất hiện tách biệt ra. Tướng quân không biết nói gì nhìn mặt mày Vương tử lấm lem bụi đất nhưng vẫn tươi cười blah blah blah với Vương gia, cảm thấy bản thân vừa bẽ mặt vừa đáng thương, liền suy nghĩ quên đi rời khỏi đây. Không ngờ Vương gia lại giữ hắn ở lại.
Tướng quân ủy ủy khuất khuất theo sát Vương gia vào Vương phủ.
Vương gia: tại sao ngươi lại đánh nhau với hắn?
Tướng quân: cái gì mà “lại”? Đã nói lần trước cũng là hắn chọc ta đầu tiên.
Vương gia: hắn là khách nhân, còn là bằng hữu của ta, không có ác ý với ngươi, khi dưng khi không đi chọc ngươi tức giận? Ngươi trước kia là một người rất trầm lắng, bây giờ sao lại như thế?
Tướng quân, hắn không ác ý với ta??? Ta thấy hắn cũng không ác ý với ngươi đi! Không chỉ không ác ý, còn có rất nhiều rất nhiều hảo ý! Ngươi cứ luôn bênh vực hắn! Ngươi khi trước đối ta như thế nào? Bây giờ… Đúng vậy, ta không giống như hồi trước, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-gan-day-tuong-doi-phien/1353493/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.