Điểm nhìn có hơi xa, không thể rõ ràng nghe hai người bọn họ đang nói chuyện gì, dù sao cũng vô cùng vui vẻ. Người ta bên kia đèn đuốc sáng trưng rượu no cơm nê, Tướng quân bên này ngồi xổm xó nhà gió lạnh xào xạc, quả thật là thê lương hết sức.
Chẳng còn nhớ đêm nay xông tới Vương phủ là để làm gì. Tướng quân ủ rũ vô bề xoay người định quay về, nhưng do thời gian ngồi xổm quá lâu mắt cá chân lại đang đau hai chân tê dại, vừa đứng dậy chợt bình bịch té ngã tại chỗ.
Lỗ tai hai người ngồi bên kia khá thính, Vương tử ngoại tộc hô một tiếng “Ai!”. Tướng quân quay đầu lại đã thấy Vương gia đang nhìn về phía hắn, liền bộp bộp bộp phủi bụi đất trên người dùng tay chống đất miễn cưỡng đứng lên, nhẫn nại chịu đau giữ vững thăng bằng đi ra khỏi bóng tối.
Những người phương Tây thường xuyên cảm thấy bộ dáng những người Hán chả khác biệt gì nhau mấy, Vương tử ngoại tộc mặc dù cố gắng phân rõ một chút nhưng vẫn nhận không ra Tướng quân, thế là quát: yêu nghiệt phương nào mà không nhanh nhanh báo tên. Nói xong còn tự giác cho rằng bản thân sử dụng ngôn từ rất không tệ vô cùng phù hợp với văn hóa ở đây, như tranh công nhìn Vương gia. Tướng quân tranh thủ gắng sức phỉ nhổ gã một phen, tên này hẳn đọc nhiều truyện quỷ thần quá riết khùng luôn.
Vương gia không khích lệ Vương tử cũng không bắt chuyện với Tướng quân, y ngồi bên bàn tiếp tục ăn. Vương tử hô câu này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-gan-day-tuong-doi-phien/1353489/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.