Khi Cơ Ẩn vào cung Khôn Ninh thì nhìn thấy Hoàng hậu trừng mắt muốn nứt ra nhìn hắn.
Hắn cười giễu cợt một tiếng, Thái tử rất có tài, cũng có tâm kế thủ đoạn, thế nhưng làm gì được khi hắn ta có ông ngoại đường bằng phẳng mà bị lạc lối và mẫu thân đầu óc lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ. Có đám người kia cản trở, Thái tử muốn không ngã cũng khó.
“Cung thỉnh Hoàng hậu điện hạ vạn an, chúc điện hạ bình an an khang, phương hoa vĩnh trú.” Vẻ mặt Cơ Ẩn vô cùng khéo léo, trong lòng lại tính toán, hôm nay qua đây hắn phải chịu những tội gì, mà phần tội này có thể khiến hắn nắm được bao nhiêu lợi ích.
Nhìn đứa nhỏ giống y đúc bệ hạ lúc bé, trong nháy mắt Hoàng hậu có chút hoảng hốt.
Hơn ba mươi năm trước, bệ hạ và đứa nhỏ trước mắt này giống nhau y đúc, hắn ta xuyên hoa vén liễu đi tới, đôi mắt xinh đẹp hoa đào lấp lánh nước thâm tình động lòng người, kéo tay bà ta, thề với trời đất: “Cơ Qua ta đời này nhất định đối xử với Nhàn Vân như châu báu trong bảo khố, yêu quý nàng, che chở nàng, tộn trọng nàng, để cả đời này không phải lo nghĩ, nếu làm trái lời thề này, ắt gặp….”
Khi đó bà ta đơn thuần cỡ nào, tràn đầy trong lòng trong mắt đều là chàng thiếu niên tuấn tú dịu dàng kia, vốn không đành lòng nghe hắn ta phát lời thề độc gì đó, sợ nguyền rủa đến hắn ta. Vội vàng duỗi bàn tay nhỏ bé che miệng hắn ta lại, cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-cua-tram-chay-roi/1356577/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.