Ngay lúc Phá Lỗ thở không ra hơi chạy vào, thì nhìn thấy một màn khiến ruột gan y như muốn nứt ra, Cơ Ẩn bị hất xuống ngựa, còn con ngựa kia giống như phát điên, nâng cao chân trước, muốn giẫm xuống lồng ngực hắn.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Phá Lỗ dùng hết sức bình sinh vọt nhanh tới, bay lên dùng chân đá bay con ngựa ra ngoài, ôm Cơ Ẩn lăn qua một bên.
Y căng thẳng vuốt đầu Cơ Ẩn, “Trường Bình? Trường Bình ngươi không sao chứ?”
Cơ Ẩn vừa rồi còn lòng tràn đầy hận ý tuyệt vọng không ngờ trong nháy mắt hắn có thể cảm nhận được móng ngựa theo gió mà tới, con ngựa kia bay ra ngoài, còn hắn rơi vào trong lồng ngực không rộng lớn nhưng hết sức an toàn.
Hắn sững sờ lắc đầu, chẳng phải ngươi nuốt lời sao? Vì sao còn xuất hiện ngay thời khắc mấu chốt nhất?
Theo bản năng, Cơ Ẩn nhớ tới đời trước, Chung Phá Lỗ mười một tuổi rời nhà trốn đi gia nhập kiếm phái Thiên Hải, chưa tới bảy năm thế mà thật sự có tiếng tăm trong giới giang hồ, vì làm người phóng khoáng nhiệt tình vì lợi ích chung, cứu vô số người, lại có võ công cao cường, không ngờ được chọn làm minh chủ võ lâm, một minh chủ võ lâm chưa đầy hai mươi tuổi.
Còn cái người say mê giang hồ khi nghe bệnh tình Cơ Khang nguy kịch, linh dược duy nhất có thể cứu hắn ta nằm trong tay Độc Vương, y giục ngựa chạy như điên 12 ngày đêm, không ngủ không nghỉ, với điệu kiện làm người thử thuốc cho Độc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-cua-tram-chay-roi/1356569/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.