Phá Lỗ vừa nghe giọng nói muốn khóc nhưng không khóc này thì da đầu run lên, vừa khéo đây là vãn bối cha y rất yêu thương, trong lòng ông, cô nương này có địa vị cao, ba đứa con trai bọn họ buộc vào với nhau so ra vẫn còn kém người ta.
Nếu hôm nay y lại chuồn đi, như vậy Viên Phương Phỉ sẽ khóc một hồi, như vậy sẽ khiến tai mắt trong nhà báo cho cha, vậy chờ lần sau cha y về nhà, ông lại giẫm chân đánh y là điều không tránh khỏi.
Phá Lỗ chỉ có thể bất chấp khó khăn xoay người cười lộ cả lợi: “Nào có, Phương Phỉ tỷ ngươi lại nói oan cho ta, ta đây không phải là đang vội quay về xem chị dâu và Vương Bá thu dọn đồ đạc ra sao rồi sao, nhất thời không phát hiện tỷ tới.”
Nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Phá Lỗ, Viên Phương Phỉ không nhịn được dùng khăn che miệng cười, nàng ta trừng mắt liếc nhìn Phá Lỗ, gắt giọng: “Toàn nói hưu nói vượn, đệ mà không phát hiện ra ta? Yên tâm đi, hôm nay ta tìm đệ không phải để khóc, này, đây là hai bộ y phục bằng len ta may cho đệ. Đệ vào trong cung nhất định phải mặc ấm một chút, nghe nói mấy sư phó ở Nam thư phòng vô cùng nghiêm khắc, ngộ nhỡ Thất hoàng tử học theo không kịp, thư đồng như đệ cũng sẽ bị bọn họ phạt, hiện giờ băng tuyết ngập trời, nếu đệ bị phạt đứng lạnh cóng xảy ra chuyện xấu nguy hiểm tới tính mạng thì làm sao bây giờ?”
Một tiểu nha đầu mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-cua-tram-chay-roi/1356566/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.