Trên đường trở về Trình Hàn Tuấn cứ nhất mực im lặng khiến Lý Viên Kỳ cảm thấy không khí nặng nề bao trùm lên cả hai người, rốt cuộc y cũng phải là người lên tiếng trước
“Tâm trạng điện hạ không vui sao”
Trình Hàn Tuấn lắc đầu nhưng sau đó lại gật đầu
Lý Viên Kỳ rốt cuộc không hiểu người này muốn gì chỉ đành thở dài, Trình Hàn Tuấn nhận thấy tiếng thở dài của y, hắn không thích như vậy, hắn cứ có cảm giác từ khi trở về kinh thành Lý Viên Kỳ thay đổi, không còn như trước đây nữa, ở bên cạnh hắn luôn có một khoảng cách lớn vô cùng
“Ta có chút mệt ngươi nhanh chóng đưa ta trở về nghỉ ngơi đi”
Lý Viên Kỳ tuân lệnh nhưng trong lòng y thật sự khó hiểu, rốt cuộc Trình Hàn Tuấn lại làm sao vậy
Yến tiệc bên ngoài vẫn diễn ra, Trình Hàn Nhất cũng sớm rời đi nhưng hắn lại không trở về lều trại của bản thân mà lại đi ra bên ngoài phía bìa rừng không cho bất kỳ thuộc hạ nào đi tjeo cả
Hắn nhìn lên bầy trời sao, quả thật sáu năm kia đã thay đổi bọn họ rất nhiều, bọn họ không còn là những tiểu hài tử lúc nhỏ nữa, bọn họ cả ba người đều đã trưởng thành, mặc dù Lý Viên Kỳ tuổi tác còn nhỏ nhưng ngày hôm nay có rất nhiều cô nương nhà các quan lại để ý đến y, hắn không thích ánh mắt của bọn họ chút nào hơn nữa bọn họ không xứng với y và Lý Viên Kỳ là của huynh đệ bọn hắn, những kẻ tầm thường như vậy không có tư cách mà chạm vào
Trình Hàn Nhất ở đó một lúc sau đó cũng trở lại doanh trại, hắn đến chỗ của Trình Hàn Tuấn
Lúc này Trình Hàn Tuấn đang được Lý Viên Kỳ giúp băng bó vết thương, y là rất thành thục, cứ như là đã quen vậy, điều này khiến Trình Hàn Tuấn không khỏi đau lòng, có thể y đã bị thương mà hắn không biết
Cũng phải ở biên cương kia sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra, chiến sự liên miên việc bị thương là bình thường mà thôi nhưng nhìn y như vậy hắn đau lòng
“Ngươi dường như rất quen thuộc việc băng bó vết thương”
Lý Viên Kỳ dừng lại một chút sau đơ chỉ cười nhạt
“Biên cương chiến sự, bị thương là điều không tránh khỏi đương nhiên những việc như băng bó vết thương phải biết một chút”
“Những năm qua khổ cho ngươi”
“Không khổ, tận lực vì giang sơn xã tắc ta không thấy khổ, điện hạ người nếu cảm thấy chỗ nào không thoải mái cứ nói với ta”
Trình Hàn Tuấn đau lòng ôm lấy Lý Viên Kỳ
“Kỳ nhi, ngươi rốt cuộc trãi qua những gì vậy, năm đó nếu như ngươi ở kinh thành có lẽ….”
Trình Hàn Tuấn nói giữa chừng nhưng lại ngưng lại vì hắn nhận ra Lý Viên Kỳ sdang ôm đáp lại hắn
“Mọi chuyện đã qua rồi, đừng nhắc lại”
Lý Viên Kỳ không muốn nhắc càng không muốn nhớ lại khoảng thời gian bản thân y cực khổ đau đớn như thế nào, y muốn để tất cả chìm sâu chỉ mình y biết là được
Trình Hàn Nhất ở bên ngoài nghe được những lời này khiến bản thân hắn cũng không kiềm được mà muốn ôm lấy Lý Viên Kỳ nhưng hắn lại không có dũng khí bước vào đối mặt với y, hai năm qua hắn không hề hồi âm một bức thư nào mà Lý Viên Kỳ gửi về, hắn rất muốn nhưng hắn lại sợ, chỉ cần hồi âm hắn sẽ không kiềm lòng được mà bỏ lại tất cả chạy đến biên cương để gặp y, hai năm qua hắn cố gắng tìm kiếm hình bóng của y trên người những nữ nhân kia nhưng tất cả đều không giống y, cho đến giờ phút này người hắn vẫn luôn muốn ôm lấy là y
Nhưng hắn phải củng cố vị trí của bản thân thật tốt, chỉ cần hắn làm hoàng đế hắn sẽ có tất cả trong tay, chỉ cần hắn làm hoàng đế hắn sẽ có được Lý Viên Kỳ lúc đó không còn ai cản trở nữa nhưng cũng chính vì đó mà xây nên khoảng cách giữa hắn và y, hắn hối hận không, đương nhiên là có nhưng hắn có từ bỏ tất cả vì y không, câu trả lời chắc chắn là không
Trình Hàn Nhất xoay người rời đi, Trình Hàn Tuấn đương nhiên biết được Trình Hàn Nhất vừa ở bên ngoài nhưng hắn không lên tiếng, bọn họ là huynh đệ cũng là tình địch, dù như thế nào cũng khó mà chia sẻ với nhau được, chỉ tội Lý Viên Kỳ mãi mãi không biết y đã sớm ở trong một chiếc lồng của sự tranh giành và chiếm hữu mà hai huynh đệ bọn họ dựng nên chỉ dành riêng cho y mà thôi
Lễ săn bắn kết thúc, mọi thứ quay lại quỹ đạo ban đầu, nhưng gần đây vì vết thương cũng như lệnh của Hoàng thượng, Lý Viên Kỳ thường xuyên đến phủ của Trình Hàn Tuấn để chăm sóc hắn, cũng từ đây y thường xuyên đụng mặt một vài nam nữ tử trong phủ của hắn
Đối với sự xuất hiện của Lý Viên Kỳ đương nhiên bọn họ cũng lo lắng ít nhiều về địa vị của mình, bọn họ không phải không nhận ra ánh mắt đầy tình ý mà nhị điện hạ dành cho Lý tướng quân, đối với bọn họ đây không phải là một việc tốt
Ngoài đình viện, Lý Viên Kỳ đang cùng Trình Hàn Tuấn chơi cờ nhưng dù thế nào y cũng không thắng nổi Trình Hàn Tuấn
“Ngươi lại thua nữa rồi Kỳ nhi, nếu tiếp tục thua ngươi sẽ chịu phạt đấy”
Lý Viên Kỳ đương nhiên không chịu thua, nhưng cầm kỳ thi hoạ những thứ này không phải là thứ mà y giỏi, đã nhiều năm như vậy thứ y giỏi nhất chắc có lẽ là võ công cũng như mưu kế sách lược, còn những thứ này đã lâu y không đụng vào rồi làm sao chơi giỏi bằng Trình Hàn Tuấn chứ
“Điện hạ ta nhất định không thua người”
Trình Hàn Tuấn nghe vậy liền cười
“Được vậy chúng ta tiếp tục, nhưng nếu Kỳ nhi thua đêm nay ngươi nhất định phải ở lại phủ của ta một đêm”
Lý Viên Kỳ nghe vậy liền cảm thấy không ổn nhưng phóng lao thì phải theo lao chỉ một đêm y không sợ một chút nào
Hai người cứ tiếp tục đánh cờ, kết quả thì không phải nói Lý Viên Kỳ lần nữa thua trong tay Trình Hàn Tuấn, y có chút không phục nếu là võ công y tin chắc bản thân có thể thắng Trình Hàn Tuấn, nhưng thua thì vẫn là thua đã thua thì chấp nhận phạt, y chấp nhận ở lại phủ của Trình Hàn Tuấn một đêm, chỉ là một đêm này lại gây ra không ít sóng gió mà thôi
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]