"Lão gia... Người phải giúp thiếp... Cháu trai thiếp chết thật oan ức mà." Lâm Di Nương quỳ rạp trên mặt đất, ôm lấy chân của Lương tể khóc đến thảm thương. Ca ca của bà ta chỉ có một đứa con trai, cả nhà họ Lâm chỉ có hắn để nối dõi tông đường, bà ta vừa đau lòng, vừa tức giận, hận không thể xé xác tên hung thủ đã hại chết Văn Trọng ra làm trăm mảnh.
Phủ tể tướng từ tối qua cho đến giờ đã bị Lâm Di nương làm cho gà bay chó chạy, Lương tể tướng cau mày nhìn bà ta ôm lấy chân mình mà không nói lời nào. Chuyện này ông cũng không nói là sẽ không giúp, nhưng bà ta cứ ồn ào như vậy khiến ông cũng thấy khó chịu trong lòng, nếu không phải thông cảm cho tấm lòng thương cháu của bà ta thì ông đã sai người nhốt bà ta lại trong viện của mình để không làm ảnh hưởng đến người khác.
Quản gia từ bên ngoài đi vào, liếc nhìn Lâm di nương một cái, cúi đầu bẩm báo: "Lão gia, phu nhân... Trưởng công chúa, Dư tướng quân đến"
Cả nhà họ Lương ai cũng kinh ngạc, ngay cả Lâm Di nương đang gào khóc cũng im bặt, tròn mắt nhìn về phía quản gia. Trong lòng mỗi người đều không hiểu nhà họ hiện tại đang có chuyện, hai vị đại phật kia lại tìm đến cửa làm gì? Chuyện cầu thân chẳng phải đã nói sẽ bàn sau sao?
Lương tể tướng nhìn Dư Tư Niên đang trịnh trọng đứng trước mặt mình, rồi lại nắm lấy bàn tay của Tiêu Hà đang đặt trên vai ông, nhẹ giọng hỏi:
"Tiêu Tiêu... Mọi chuyện là như thế nào?"
"Con đã thông suốt rồi ạ!"
Nàng nhìn Dư Tư Niên khẽ cười, dịu dàng nói:
"Con cùng Dư công tử quen biết nhau từ nhỏ. Cũng coi như là thanh mai trúc mã."
"Trong kinh thành này ngoài các hoàng tử ra còn ai cao quý, tài giỏi lại có tiền đồ rộng mở hơn huynh ấy"
"Nữ nhi cảm thấy huynh ấy là người mà nữ nhi có thể dựa vào cả đời"
Nghe những lời nói này của nàng Lương Tể tướng và đại phu nhân cũng gật đầu đồng ý, quả thật ông cũng nghĩ rằng trong kinh thành này, nam tử có thể xứng với con gái của ông chẳng được mấy người, mà Dư Tư Niên là một trong số đó.
Lâm Di nương đứng bên cạnh Tiêu Hà từ nãy giờ nhìn hai nhà Dư Lương bàn chuyện hôn sự trước cái chết của cháu trai mình thì khó chịu đến nghiến răng nghiến lợi, bà ta tiến lại gần ông, lên tiếng gọi: "Lão gia...
Lương tể tướng cau mày, quét mắt nhìn Lâm Di Nương một cái khiến bà ta thoáng chốc giật mình, ông trầm giọng cảnh cáo: "Chúng ta đang nói chuyện hệ trọng... Có chỗ để nàng xen vào sao?"
Giọng Lâm Di nương hơi run, một là vì sợ hai là vì kiềm nén cơn giận trong lòng mình hỏi: "Vậy cháu trai thiếp chết không rõ hung thủ ko phải là chuyện quan trọng sao?"
"Chuyện này ta sẽ đánh tiếng với hình bộ giúp nhà nàng... Nàng cứ ở yên mà đợi tin tức... Đừng có gào khóc không ra thể thống gì như ngày hôm nay"
***
Chuyện hôn sự của Tiêu Hà cùng Dư Tư Niên cứ thế được hai nhà quyết định nhanh chóng, chỉ chờ thánh thượng xuống chỉ ban hôn.
Lương Tiêu Liên từ tiền sảnh trở về phòng mình, cô ta như người mất hồn cả đoạn đường, trong miệng cứ lẩm nhẩm mấy từ:
"Tại sao lại như vậy?"
"Tại sao?"
Vừa bước vào phòng đã như người điên, gạt đổ những đồ vật trên bàn trà xuống mà hét lớn:
"Tại saooooo????"
Nha hoàn bên cạnh thấy thế thì mất cả hồn vía vội vàng chạy tới bên cạnh giữ cô ta lại thì bị ăn một cái tát:
Chát
"Tứ tiểu thư.."
Lương Tiêu Liên chỉ vào mặt nha hoàn quét lớn:
"Biến đi..."
"Biến."
Nha hoàn sợ hãi không biết phải làm gì liền chạy vội ra khỏi phòng, Lương Tiêu Liên vội vàng đóng sầm cửa lại, cả thân thể ngã quỵ xuống sàn bất lực ôm lấy thân thể nhỏ bé của mình, miệng cứ không ngừng lảm nhảm:
"Rõ ràng mình đã để khăn tay của cô ta lại hiện trường rồi mà... Tại sao lại không có?"
"Tại sao Dư gia lại còn đến hỏi cưới cô ta?"
"Mình có gì thua cô ta chứ? Đều là thứ nữ thấp hèn thôi mà? Tại sao cô ta lại có tất cả còn ta thì không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]